Mục Trạm nghẹn họng, kéo kéo khóe môi nói: " Ngươi nói cái gì, lặp lại lần nữa? ”
Nếu dưới tình huống Văn Ngọc Minh còn đang tỉnh táo, khẳng định có thể cảm giác được nguy hiểm, nhận thức hành vi mạo phàm của mình nhanh chóng tức thời mà nói sang chuyện khác, cố gắng làm cách nào đó đem đề tài dời đi.
Nhưng bây giờ, Văn Ngọc Minh uống say, đầu óc căn bản không sử dụng được, một chút cũng không nghe ra giọng điệu uy hiếp trong lời nói của Mục Trạm, còn ngây ngốc cười cười, không sợ chết mà lặp lại câu nói.
" Cẩu hoàng đế."
Mi tâm nhảy dựng, Mục Trạm đè đè hai thái dương, biểu tình tự hỏi liệu có thể trực tiếp đem người này bóp chết, thôi vẫn là đợi cho đến khi tên này tỉnh rượu rồi ném hắn vào đại lao tra tấn rồi sau đó mới bóp chết hắn sau.
An tĩnh lại lúc sau, Mục Trạm cũng không có động tác gì, đại khái là cảm thấy lấy thân phận của mình mà lại đi so đo với một tên ma men kia thật không ra thể thống gì, duỗi tay muốn đem đầu của hắn đẩy ra xa.
Nhưng Văn Ngọc Minh lại rất thích cái địa phương thoải mái này, coi đây là địa bàn của mình, mới vừa bị đẩy ra một chút, liền lập tức dính trở về, còn ôm chặt cánh tay Mục Trạm, sống chết không buông.
Mục Trạm có chút ngoài ý muốn, uống say rồi quả nhiên không còn lý trí, cùng ngày thường thực không giống nhau.
Thời điểm tỉnh táo, luôn là đi theo sau vuốt mông ngựa, tuy luôn giả bộ rằng mình có lá gan rất lớn nhưng phía dưới hai cái đùi đều run rẩy đứng còn không vững.
Hắn không thích Văn Ngọc Minh bị chính mình làm cho sợ hãi, nhưng sau này khả năng một chút chuyển biến cũng không có, liền mặc kệ hắn diễn, dù sao diễn diễn, thời gian lâu rồi, cuối cùng giả cũng sẽ biến thành thật.
Mục Trạm khẽ rút tay trở về, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống, ý vị thâm thường nói:
" Cho ngươi một cơ hội cuối cùng, tự mình chọn."
Văn Ngọc Minh đến nghe cũng chẳng buồn nghe, nhất quyết muốn nằm trên đùi Mục Trạm ngủ, tay không còn ôm được nữa, liên lui lại ôm lấy eo Mục Trạm, lại còn lo lắng mình sẽ bị đẩy ra lần nữa cơ hồ cả mặt đều chôn vào theo, cách quần áo dán chặt vào mấy khối cơ bụng, chủ động muốn chui vào trong lòng Mục Trạm.
Cả người Mục Trạm hơi cứng đờ, ngay sau đó cười, duỗi tay dừng ở trên đỉnh đầu Văn Ngọc Minh, nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc đen mềm mại, thậm chí động tác vuốt ve phải nói là vô cùng ôn nhu, nhưng nhìn kỹ lại sẽ phát hiện hai con mắt hắn nặng nề lộ ra một loại dục niệm cố chấp làm người ta sợ hãi.
" Là ngươi tự mình chọn lựa."
Trẫm đã cho ngươi cơ hội, chính ngươi không chạy, giờ hối hận cũng đã muộn rồi.
Mục Trạm ngồi, một bàn tay chống ở trên mặt bàn, không chút để ý mà cầm chén rượu, thoạt nhìn như chỉ có hắn ở đó thanh thản uống rượu.
Nhưng nhìn kỹ lại sẽ phát hiện có một người nằm trên đùi hắn, mà tay còn lại hắn đang gác trên đỉnh đầu Văn Ngọc Minh chậm rãi mà vuốt ve, theo lọn tóc dần xuống dưới, khẽ nheo nhéo cần cổ, hơi dừng lại ở trên sống lưng, sau đó tiếp tục ôn nhu mà vuốt.
Hoàn toàn giống như là đang vuốt mèo.
Mà Văn Ngọc Minh cũng thật ngoan, không hề nháo, được vuốt lông thoải mái đến thấp giọng rầm rì, xương cốt đều mềm nhũn, lười nhác nằm trên đùi Mục Trạm, thân thể hơi giãn ra, thi thoảng theo động tác khẽ run lên nhè nhẹ.
Một lúc sau, Mục Trạm ngừng lại, Văn Ngọc Minh còn có chút bất mãn, nửa híp mắt duỗi tay ngoéo một cái, bắt lấy tay Mục Trạm, ấn trở lại trên lưng chính mình, ý bảo hắn tiếp tục.
Mục Trạm lại bất động, hơi quơ quơ chén rượu trong tay.
“Muốn uống sao?”
Văn Ngọc Minh ngửa đầu nhìn thoáng qua, trì độn gật gật đầu, còn vô ý mà liếm liếm môi, cánh môi ướt át, tựa như cánh hoa dính sương sớm, dường như càng thêm hồng nhuận, câu ngươi.
“Muốn.”
Nói xong duỗi tay muốn lấy, nhưng bị né tránh.
Mục Trạm híp mắt, “Ngươi dùng cái gì tới đổi?”
Văn Ngọc Minh nỗ lực suy tư hai giây, “Ta nói cho ngươi một bí mật.”
Mục Trạm ánh mắt tối sầm lại, “Nói ta nghe một chút.”
Văn Ngọc Minh mềm như bông mà bò dậy, tiến đến bên tai Mục Trạm, dùng hai tay hơi che miệng, thanh âm nho nhỏ nói: “Kỳ thật, ta căn bản không phải……”
Mục Trạm nhìn qua thực bình tĩnh, mặt vô biểu tình, nhưng tay nắm chén rượu lại không tự giác được mà dùng sức nắm chặt thành chén, khớp xương trở nên trắng.
Nhưng hắn nói muốn nghe, Văn Ngọc Minh chỉ nói được hai câu mở đầu, liền ngừng lại, đột nhiên hắn giống như chú cún nhỏ tò mò, nghi hoặc hỏi: “Trên người của ngươi là hương vị gì?”
Một mùi hương rất dễ ngửi, so với ly rượu trên tay hắn hấp dẫn mười phần.
Chóp mũi Văn Ngọc Minh khẽ nhúc nhích, hút hai ngụm khí, liền ngã xuống, ghé vào trên vai Mục Trạm, say sưa như là đã uống vài vò rượu lớn, thậm chí có điểm khống chế không được, sắp lộ ra nguyên hình, đỉnh đầu ngứa, tai thỏ hình như muốn thoát ra.
May mắn thay Văn Ngọc Minh dù có say đến lợi hại, trong lòng cũng còn nhớ rõ đây là bí mật tuyệt đối không thể để cho người khác biết, cúi đầu hướng lòng ngực Mục Trạm củng củng, dùng đỉnh đầu cọ cọ, không muốn cho tai thỏ ra tới.
Mục Trạm bị cọ đến nổi lửa, không khống chế được mà bực bội, muốn xách người lên ném, lại nghe thấy tiếng hít thở nhẹ nhàng, đều đặn.
Văn Ngọc Minh ngủ rồi.
Mục Trạm: “……”
Ngày hôm sau, mặt trời lên cao.
Văn Ngọc Minh vừa mới tỉnh lại, liền cảm giác đầu đau như búa bổ đây là di chứng say rượu thường thấy.
Hắn mơ mơ màng màng nhìn một vòng chung quanh, cung cách bài trí xa hoa, còn có rất nhiều long văn trang trí xung quanh...…
Cho nên nói, nơi hắn ngủ chính là long sàng?!
Văn Ngọc Minh khiếp sợ, nhanh chóng đứng dậy, nhưng bởi vì choáng váng đầu óc, đứng không vững mà đập đầu một cái vào cột giường
Một tiểu thái giám nghe được âm thanh, vội vàng chạy vào, hai ba bước tiến lên, thật cẩn thận mà đỡ lấy hắn.
“Văn công tử, Thánh Thượng có phân phó qua, không cần quấy rầy ngài nghỉ ngơi, ngài muốn ngủ đến khi nào đều có thể.”
Văn Ngọc Minh nỗ lực nhớ lại sự việc phát sinh tối hôm qua, sau khi hắn uống hết một chén rượu, hắn liền say đến quên trời quên đất, chỉ nhớ được mấy hình ảnh vụn vặt.
Hắn, có phải hay không…… Mắng cẩu hoàng đế?
Thôi xong, hắn muốn chết.
Sắc mặt hắn có hơi khó coi, không chút do dự xua tay, “Không ngủ, ta phải trở về.”
Hắn hận không thể bay ra khỏi hoàng cung, chỉ tiếc rằng hắn không thể, đến trốn ở cung điện của chính mình cũng tốt, nhưng dù sao cũng chỉ là tạm thời trốn.
Một lúc sau, khi hắn trở lại cung điện, Tam Hỉ vội vàng đến đón, thập phần thay hắn cao hứng, nói: “Công tử, ngài qua đêm ở tẩm điện của Thánh Thượng, đây chính là sự việc chưa từng có trước đây, Thánh Thượng đích thị là thực thích ngài.”
( https://.wattpad.com/story/293202232?utm_source=android&utm_medium=link&utm_content=story_info&wp_page=story_details_button&wp_uname=MeiMeiMeo03&wp_originator=yOvreYULtMOE4JJzIXazUTWz8Vn%2BLZp1fEFEFtudZghD27s%2FHfKaoYI75COC1JLVQ7aK2CwG011dzOGSrIEu3vFXQHx31oQCskJUiJg5Kxi5LjCX5asxNmOgFJLaDqkc)
Nhưng Văn Ngọc Minh một chút đều không cao hứng, thậm chí còn nghĩ rằng hay hắn tự đập đầu mình loảng xoảng vô tường có thể sẽ quay trở lại tối hôm qua trước khi chính mình uống rượu, nếu còn có lần sau, dù có đánh chết hắn cũng sẽ không có chạm vào một giọt rượu nào.
Hơn nữa, hắn nghĩ đến, tối hôm qua hắn nguyên bản ngồi ở trước bàn uống rượu dùng bữa, sau như thế nào lại nằm trên giường? Chính là hắn không có khả năng tự mình nằm lên giường, chả nhẽ là bạo quân ôm hắn? Không không không, hắn tình nguyện rằng có cung nhân đem hắn khiêng lên!
Sắc mặt của hắn cứ thoáng chốc lại thay đổi lại đổi ra một sắc mặt khác, trong lòng thật lạnh thật lạnh, cảm giác hôm nay nói không chừng chính là ngày cuối cùng trong cuộc đời hắn, hắn thật muốn khóc.
Tam Hỉ hầu hạ hắn rửa mặt, lại uống một chén trà giải rượu.
Hắn liền ngồi bên mép bàn, lắc lắc cái ly trong tay, nhìn lại chính mình nhân sinh ngắn ngủi, tựa như vẻ mặt của một người vừa mới khám phá được hồng trần tuyệt thế, ngay sau đó liền phải xuống tóc tu hành, xuất gia tu tập, hắn bình tĩnh ngắm nhìn mọi vật ngoài cửa sổ.
Tam Hỉ không hiểu ra sao, cũng không thế nào hiểu được rõ công tử có chuyện gì.
Từ khi ở chỗ Thánh Thượng tá túc một đêm, trở về thì cứ như vậy, chẳng lẽ Thánh Thượng ở phương diện kia…… Không được?
Trong lòng Tam Hỉ khẽ nhảy dựng, chính mình chẳng lẽ đã điên rồi, dám như vậy mà đại bất kính.
Thánh Thượng đương nhiên là dũng mãnh nhất dương cương không người có thể
Một đống suy nghĩ lung