Mục Trạm đột nhiên xuất hiện, ngữ khí lạnh băng trách hỏi Hầu phu nhân, nháy mắt liền đem Hầu phu nhân dọa sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, cả người đổ một thân mồ hôi lạnh.
Nàng như thế nào cũng chưa tính đến khả năng Mục Trạm sẽ tới đây, vừa rồi nhất thời xúc động không chút suy nghĩ mà mắng, giờ đây Hầu phu nhân hối hận muốn chết, hận không thể tự tát chính mình hai bạt tai.
Nàng đầu cũng không dám ngẩng lên, cả người run rẩy sợ hãi, cuống quít quỳ xuống hành lễ cáo tội.
“Thần phụ khấu kiến Hoàng Thượng, xin Hoàng Thượng thứ tội…… Thần phụ tuyệt đối không có ý kiến, chỉ là mới vừa rồi cùng Minh Úc nói chuyện, trong lòng không tránh được một chút lo lắng, nhất thời vội vàng, Minh Úc là con trai của thần phụ, thần phụ tự nhiên hi vọng hắn ở đây sống tốt……”
Hầu phu nhân nơm nớp lo sợ, thanh âm phát run, lời nói dối đều nói không tốt, chỉ có thể khô cằn mà giảo biện.
Nhưng nàng không biết rằng người được bênh vực Văn Ngọc Minh, tâm tình so với nàng cũng không thể nào tốt hơn.
Mục Trạm đứng gần hắn nháy mắt khiến cho da đầu tê dại, ngồi trên ghế như là có hàng vạn kim châm, đâm vào mông hắn làm cho hắn phải nhảy dựng lên, xoay người lại, nơi nào còn có cái phong thái lãnh khốc vô tình vừa rồi khi đối mặt với Hầu phu nhân.
Mẹ nó! Cẩu hoàng đế là tới tìm hắn tính sổ!
Trong đầu Văn Ngọc Minh kéo vang một hồi chuông cảnh báo, trong lòng chỉ còn duy nhất một ý tưởng, nhưng hắn vừa định hành động, Mục Trạm đã hai ba bước đi đến phía sau hắn, tay còn đè lại bờ vai của hắn, làm hắn không thể nào nhúc nhích.
Đỉnh đầu vang lên một thanh âm u lãnh.
“Nhưng vừa rồi lời trẫm nghe giống như không phải như vậy a”, khóe môi Mục Trạm hơi câu lên một ý cười lạnh, lại so với khi không cười càng thêm đáng sợ hơn, “Ngươi muốn khi quân sao?”
Một tội danh lớn từ trên trời rơi xuống ép Hầu phu nhân đến thở không nổi, bị ép đến mức như muốn xỉu ngay lập tức.
Nàng cực lực phủ nhận, cả người quỳ rạp trên mặt đất, hoàn toàn không có cái khí thế mắng chửi người như lúc nãy.
Mục Trạm lệnh cho cung nhân đem lời nói vừa rồi của Hầu phu nhân nói với Văn Ngọc Minh lặp lại một lần nữa, càng nói, cả người Hầu phu nhân liền run đến càng lợi hại.
“Như vậy, theo lời ngươi vừa nói, nhưng thật ra là đang nhắc nhở trẫm, Quảng Dương Hầu cùng thủ hạ của hắn làm việc liên tục xảy ra lỗi, xem ra rất có thể là lớn tuổi rồi, người có chút hồ đồ, nên về hưu.
Trẫm cảm thấy người trẻ tuổi một chút cũng chưa chắc có thể gánh vác nổi tước vị này, thu hồi lại xem ra càng thích hợp, cũng là cho bọn hắn có cơ hội mài giũa.”
Nhẹ nhàng một hai câu nói, liền trực tiếp bãi đi chức quan của Quảng Dương Hầu, còn tước đi tước vị, chờ khi Quảng Dương Hầu mất, nhà bọn họ lập tức liền ngã xuống rớt khỏi giới quý tộc, trở thành thứ dân, đả kích này có thể nói là không nhỏ.
Hầu phu nhân hoàn toàn dại ra, ba hồn bảy phách đều rời khỏi thân thể, một hồi không rõ như thế nào tiến cung xong, còn chưa thuyết phục con vợ lẽ vì lợi ích gia tộc, ngược lại cái gì cũng chưa làm.
Nàng mong muốn cầu xin Thánh Thượng thu hồi mệnh lệnh, nhưng lại bị cung nhân mạnh mẽ thỉnh ra ngoài, căn bản là không cho nàng có cơ hội nói chuyện.
Ra khỏi cung, trên đường về, trong đầu nàng hiện lên dáng vẻ Văn Ngọc Minh hồi bé mình đã từng chèn ép ngược đãi nó ra sao, một hồi lại hiện lên dáng vẻ vừa rồi của Văn Ngọc Minh như một tiểu công tử kiêu ngạo, bạo quân đứng ở phía sau hắn, không chút để ý ánh mắt, rồi lại lộ ra một tia sát ý lạnh lẽo……
Nàng nhịn không được tưởng tượng, nếu trước kia nàng không có bởi vì ghen ghét sai người ức hiếp Văn Ngọc Minh, kia hiện tại Văn Ngọc Minh có phải hay không liền sẽ giúp Hầu phủ?
Không! Tuyệt đối không thể, nàng không thể là nguyên nhân gây ra tất cả mọi chuyện, bằng không chờ nàng đem tin tức này mang về phủ, tất cả mọi người sẽ mắng nàng, mặc kệ là Hầu gia, kể cả hài tử của nàng…… Không! Không phải nàng sai, Hầu gia lúc trước không phải là cũng thực chán ghét con vợ lẽ sao? Xuất thân ti tiện, bị ghét bỏ hẳn là theo lý thường tình.
Lấy thân phận mẹ đẻ hắn, có thể sinh hạ huyết mạnh cho Hầu phủ là nàng nên cảm thấy vinh hạnh, bằng không chỉ với thân phận con hoang của hắn như thế nào sẽ có cơ hội được tiến cung, đi đến ngày hôm nay! Văn Ngọc Minh hẳn là phải mang ơn đội nghĩa Hầu phủ!
Nàng trực tiếp đổi trắng thay đen, không nghĩ đến lúc trước Hầu phủ ôm tâm lý đem người dâng lên không quân tâm hắn cho rằng Văn Ngọc Minh chắc cũng sẽ bị bạo quân giết chết.
Trang thái của Hầu phu nhân có chút không bình thường, hết khóc rồi lại cười, sau đó lại tức giận, giống như một người điên, nhưng cung nhân đưa nàng ra ngoài đều không có phản ứng gì, làm bộ không thấy được điểm khác biệt này.
Mà bên kia.
Văn Ngọc Minh cũng thật không dễ dàng, cả người khẩn trương đến không thở được.
Hầu phu nhân bị mang đi, Mục Trạm vẫy tay, cho cung nhân lui ra ngoài, đè lại bờ vai của hắn, hơi xoay người, tầm mắt hai người ngang nhau, mặt đối mặt.
Mục Trạm hơi hơi cúi người, hai mắt nhìn chăm chú vào hắn, nhìn không ra vui buồn, nhưng Văn Ngọc Minh lại cảm giác chính mình từ trong mắt người kia đọc được một câu.
Đến phiên ngươi.
Văn Ngọc Minh đột nhiên tạc mao, thiếu chút nữa ô ô khóc lớn.
Tuy rằng khả năng hắn sắp phải chết rồi, nhưng dục vọng cầu sinh mãnh liệt vẫn là làm hắn tưởng tượng có lẽ chỉ cần hôn hôn hai cái phải chăng có thể miễn cưỡng tự cứu lấy mình, không để Mục Trạm nhắc tới sự việc tối hôm qua, trước đổi đề tài, khô cằn mà cười nói: “Bệ hạ là cố ý tới giúp ta sao? Ta thật sự là cao hứng a ~”
Mục Trạm từ từ nói: “Một phần nguyên nhân là như vậy, nhưng trẫm thấy ngươi giống như cũng không cần hỗ trợ đi? Phải nói là đem nữ nhân kia làm cho tức giận đến không nhẹ.”
Văn Ngọc Minh ra vẻ ủy khuất, rũ mắt thấp giọng nói: “Tư thế kia chỉ là ta đang giả vờ thôi, nàng từ nhỏ đối với ta luôn khắt khe, để lại cho ta bóng ma rất lớn, ta nhìn thấy nàng liền sợ hãi.”
“Phải không? Vậy hiện tại trừng phạt nàng cũng là rất đúng tội, người thường mượn danh tiếng để trục lợi sợ nhất chính là có được lại mất đi, lại nói bọn họ nguyên bản cho rằng có một cái lối tắt để đi.” Mục Trạm nói chuyện mà không có một tí cảm xúc gì, bàn tay đặt trên vai Văn Ngọc Minh tựa như hơi nhàn dỗi, vô ý thức mà cọ cọ bên gáy Văn Ngọc Minh, lực đạo nhẹ như là đang ôn nhu mà vuốt ve một vật chân quý.
Văn Ngọc Minh cảm thấy ngưa ngứa, hơi run nhè nhẹ một chút, nhưng không có trốn.
Hắn không rõ ràng lắm nguyên nhân đột nhiên Mục Trạm trừng phạt Quảng Dương Hầu, nhưng xác thật đã giúp hắn ra oai, trong lòng có điểm sảng khoái.
Một lát sau, tầm mắt Mục Trạm quay trở lại trên người Văn Ngọc Minh nhìn hắn một lượt từ trên xuống dưới, dẫn đến trong lòng hắn càng thêm căng thẳng.
Quả nhiên, Mục Trạm vẫn là muốn nói đến đề tài cũ, “Việc này là thuận tiện, trẫm tới đây là muốn cùng ngươi nói lại chuyện tối hôm qua……”
“A! Lại nói tiếp, bệ hạ nhất định là đói bụng rồi đi!” Văn Ngọc Minh đoán trước được lời hắn muốn nói, không muốn cho hắn nói tiếp, liền mạnh mẽ cuống đánh gãy lời nói của hắn, cầm lấy điểm tâm trên bàn chặn miệng Mục Trạm, “Cái này, bánh hoa quế ăn rất ngon, ta siêu thích, thật sự!”
Khoang miệng tức khắc tràn đầy mùi hoa quế, vị hơi ngọt, Mục Trạm hạ mi mắt nhịn không được nhíu mày, nhưng rốt cuộc vẫn là không nhổ ra, biểu tình phức tạp nuốt xuống, sau đó một tay bắt lấy đôi tay của Văn Ngọc Minh, hơi siết chặt, thấy hắn còn muốn nói chuyện, một cái tay khác đem miệng hắn cũng lấp kín.
Mục Trạm mỉm cười: “Còn có cái gì muốn nói sao?”
Văn Ngọc Minh còn nói được lời nào, nhiều lắm chỉ hàm hồ mà ô ô hai tiếng, giống như là đang bị bắt cóc.
Hắn không có biện pháp ngăn chặn, Mục Trạm thực trắng trợn mà nói lại sự việc hôm qua, “Đêm qua ngươi uống say, lúc sau ngươi mắng trẫm bao nhiêu lần cẩu hoàng đế, ngươi còn nhớ rõ sao?”
Văn Ngọc Minh trước mắt tối