Edit: Linh Sờ Tinh
“Không hẳn . Không có gì sơ sót cả ”. Tông Chính Lâm thật sự cảm thấy
nếu như so với các chính phi khác trong đám các huynh đệ hoàng tử khác
thì Hách Liên thị còn bớt lo hơn không ít người, ít nhất thì chưa thấy
nàng ta vì tranh giành tình cảm mà lấy mạng người.
Nữ nhân ở hậu trạch vốn không ít chuyện bí mật không thể lộ ra ánh sáng , mặc dù ban đầu tâm địa thiện lương , rồi cũng sẽ hoàn toàn thay đổi
theo thời gian. Cũng không biết vị Chính phi này của hắn, đến lúc đó sẽ
là như thế nào .
Hách Liên Mẫn Mẫn không có được câu trả lời như ý, cho rằng Tông Chính Lâm chỉ trả lời cho có lệ , nên càng thêm thất vọng.
“Vậy điện hạ vì sao…”. Cuối cùng thì thị cũng không hỏi được hết câu .
Là người lớn lên trong giáo dưỡng nghiêm khắc, từ nhỏ nàng ta đã không
cho phép bản thân mình phóng túng , nên không dám nói với Tông Chính Lâm những lời lớn mật.
Lục điện hạ là người vô cùng sâu sắc , chỉ quét mắt nhìn qua vẻ không
được tự nhiên của nàng ta, liên kết lại là đã hiểu hết những đều nàng
còn chưa nói hết.
Không tin tưởng nữ nhân này vì thế đây đã là cực hạn của hắn. Hách Liên
Mẫn Mẫn hi vọng hắn đáp lại, hắn cũng không có kiên nhẫn để cho nàng ta. Huống chi còn có một Mộ Tịch Dao yêu tinh thích gây sóng gió, chỉ ứng
phó tiểu nàng thôi còn không kịp, làm gì còn thời gian chia cho nữ nhân
khác?
“Đưa đến đây thôi, về đi”. Tông Chính Lâm thấy bóng dáng Điền Phúc Sơn
cách đó không xa, không đợi nàng đáp lại, đã đi thẳng ra ngoài cửa.
“Chủ tử, điện hạ đã đi xa rồi. Ban đêm gió lạnh, nên trở về thôi.” Phùng ma ma thay nàng chỉnh lại áo khoác, khuyên người đi về phòng, trời đã
vào đêm mà đứng bên ngoài cũng không phải là chuyện tốt. Mặc dù luyến
tiếc điện hạ, nhưng người đi thì cũng đi rồi, có thiết tha mong nhìn
trông ngóng thì cũng không trở lại?
“Theo ý ma ma thì điện hạ đối với ta là có ý như thế nào? Nếu nói không
để tâm, thì người vẫn đến chỗ ta đúng lệ. Nhưng nếu nói có vài phần tình cảm thì sao lại thường xuyên lạnh lùng nhàn nhạt, khiến cho người nhìn
mà rét tâm ”.
Tông Chính Lâm thật sự không thèm để ý đến nữ nhân và cả mọi diễn xuất
của họ trong hậu viện . Hắn ném bọn họ ở trong sân rồi không quan tâm,
mặc kệ bọn họ tìm cách đến gần hắn như thế nào đi nữa cũng không đến gần hắn được. Chỉ cần không phạm vào quy củ của hắn, cho dù quậy lật cả hậu viện thì cũng có thể bình yên sống hết quãng đời còn lại.
“Chủ tử, điện hạ đương nhiên là tốt với ngài. Ngài xem ở trong phủ này
ngoài Mộ Trắc phi ra thì còn có ai được điện hạ chiêu tẩm? Sự sủng ái
lớn nhất của một n am nhân đối với nữ nhân chẳng phải là là cho nàng con nối dõi, để nàng sống an ổn hay sao?”
“Nhưng mà Mộ thị …” Hách Liên Mẫn Mẫn thực sự không thể để mất thể diện
trước mặt hạ nhân. Nếu như thế thì chỉ tính số lần Mộ Tịch Dao được thị
tẩm, thì sẽ dễ có cơ hội mang thai hơn nàng nhiều. Chẳng lẽ muốn cho
nàng được con nối dòng đầy nhà, chỉ độc mình nàng ta thôi?
Phùng ma ma nhìn nàng mặt ủ mày chau, chỉ đành lựa lời khuyên bảo. “Chủ
tử, sao ngài lại nghĩ vậy? Dù nàng ta có nhiều con thì sao, cũng chỉ là
thứ xuất, sao có thể so với con trai trưởng do ngài sinh ra? Quy củ của
tổ tông để lại sớm đã định ra xuất than đích thứ khác nhau, Mộ thị không thể lật người . Sao ngài lại khổ sở suy nghĩ làm chi ?”
Hách Liên Mẫn Mẫn nắm lấy tay bà , giọng có vẻ cô đơn. “Chẳng phải là vì chưa thấy bóng dáng con trai trưởng sao? Nếu là có, ta cũng có thể ở
nói chuyện mạnh miệng hơn hẳn khi ở trước mặt Thục phi nương nương và
điện hạ”.
Hách Liên Mẫn Mẫn đi được vài bước, bỗng nhiên cảm thấy có chỗ nào đó
không đúng. Sauk hi suy nghĩ một chút, vội trở nên căng thẳng, vô ý xiết chặt tay Phùng ma ma.
“Ma ma, vừa rồi điện hạ đi về hướng nào? có thấy rõ không?”
“Điều này…,” Phùng ma ma không rõ vì sao chủ tử lại hỏi như thế, hơn nữa còn lo lắng như vậy, không dám sơ suất, cẩn thận nhớ lại, mới do dự mở
miệng, “Nô tỳ thấy hình như điện hạ đi về phía bên trái?”
Hách Liên Mẫn Mẫn hít sâu một hơi, chiếc khăn lụa trong tay đã bị vò thành một nắm.
Đến thư phòng thì sao lại đi về phía hoa viên thông qua hậu viện? Vậy mà điện hạ nói, có chuyện quan trọng cần thương nghị, cho nên tối nay
không ở lại?
*****
Điền Phúc Sơn đi phía sau điện hạ, rất buồn bực. Không phải là đã hẹn
với tiên sinh, bây giờ nên đến thư phòng nghị sự cơ mà? Tại sao lại quay trở lại chỗ Dao chủ tử?
Đợi lúc hai người đến cửa sân, lại thấy đại môn Đan Như uyển khóa chặt,
đóng kín cực kỳ nghiêm cẩn, đại quản sự đành phải tiến lên gõ cửa. Trong lòng lại cực kỳ kinh ngạc. Hẳn là âm thầm nói với Vệ Chân, vị kia cho
điện hạ ăn canh bế môn?
Lần này bị hắn bắt gặp, đúng là trải nghiệm mới lạ. Không biết điện hạ
có cần hắn canh chừng, để bộc lộ tài năng bản thân? Điền Phúc Sơn làm
đại quản sự trong phủ, từ nhỏ hầu hạ Tông Chính Lâm, chưa bao giờ thấy
điện hạ làm hành động quá mức khác người. Đối với lời đồn đãi Lục điện
hạ leo tường vào nhà, có chút chờmong nho nhỏ.
Tông Chính Lâm nhìn cửa sân đóng kín không một khe hở, âm thầm buồn
cười. Tiểu nữ nhân châm lửa, trước khi đi bị hắn dọa, bây giờ lại định
làm rùa đen rụt đầu?
Nha hoàn Đan Như uyển nghe đại quản sự gọi cửa, chỉ dám nhìn không dám
phản ứng. Tuy rằng chủ tử miệng nói không được mở cửa, nhưng điện hạ
muốn vào, ai ngăn được? Thân là hạ nhân, làm gì có chuyện hai vị chủ tử
âm thầm đùa giỡn, lại để cho mình đi xử lý chứ? Nhưng mà nói lại, người
hầu trong Đan Như uyển, phúc lợi đương nhiên phong phú, nhưng cũng phải
có đủ đầu óc. Theo tính tình kia của chủ tử, thỉnh thoảng lại có trò
gian trá, ngươi phải hiểu rõ hàm xúc trong đó có đúng hay không?
Mộ Tịch Dao ở trong phòng đang chỉ huy nha đầu thu thập hành trang cho
Tông Chính Lâm. Ngoại bào đai từng món từng món chọn đi chọn lại, từng
chồng ngăn nắp. Một phòng người bận rộn đi lại, lại thấy Lục điện hạ vén rèm đi vào phòng.
Mộ Tịch Dao liếc xéo bóng dáng cao lớn kia, không để ý lắm , bỗng nhiên
kinh hô lên một tiếng, quăng chiếc áo bào của nam tử trên tay đi, đứng
dậy trốn sau tấm bình phong.
Không phải nói đêm nay có chuyện quan trọng không về được sao? Sao lại
đến Đan Như uyển nhanh vậy? Sẽ không phải là cố ý về để thu thập mình
chứ?
Mộ Tịch Dao có tật giật mình. Chính nàng vừa rồi cũng rõ chọn châm lửa
là quá mức nguy hiểm, né tránh theo bản năng. Boss hôm nay đuổi tới cửa, kế tiếp chắc chắn không có quả ngon để ăn. Nữ nhân này lừa mình dối
người, Tông Chính Lâm đang ở trước mặt, có thể trốn đi đâu?
Lục điện hạ hiếm khi thấy dáng vẻ bối rối của nàng, tâm tình vô cùng
tốt. Nữ nhân này còn biết xấu hổ? Nhìn nàng vừa thẹn vừa vội, vội vàng
tránh né, Tông Chính Lâm cảm thấy đây là con thỏ nuôi trong nhà, phản
ứng lúc hoảng sợ cực kỳ thú vị. Đây không phải là người ta thường nói
“Rối loạn thì chạy vòng quanh” sao?
Tiểu nữ nhân bộ dáng xấu hổ, chỉ làm hắn càng muốn động.
Mọi người trong phòng bị Trắc phi đột nhiên hét chói tai dọa sợ, còn
chưa kịp phản ứng, đã thấy Lục điện hạ ba bước làm một đi qua, cánh tay
duỗi ra, túm Trắc phi từ sau bình phong đi ra, chớp mắt đã ôm lấy người.
Cũng mặc kệ mọi người xấu hổ, Tông Chính Lâm cúi người nói nhỏ bên tai Mộ Tịch Dao.
“Lời kiều kiều vừa nói, bản điện hiểu rõ, thật sự tâm ngứa khó chịu, lúc này đến đòi nợ”. Không để ý nàng chôn đầu rất sâu, tai đỏ lên, Tông
Chính Lâm ôm ngang người đi ra