Edit: Linh Sờ Tinh
Tại Thiền Như Uyển ,Hách Liên Mẫn Mẫn nhận được tin báo nói Lục điện hạ mang theo Trắc phi đến thư phòng,sau khi vào không thấy đi ra nữa. Tin tức này còn khiến cho người kinh sợ hơn hẳn việc điện hạ nghỉ ở viện
của Mộ thị.
“Ma ma, phái người truyền tin. Ngày mai về Hách Liên phủ.” Dù sẽ bị phụ
thân quở trách cũng vãn phải đi về một chuyến. Nếu cứ tiếp tục như thế
này thì chức Chính phi của nàng cũng sẽ chỉ là danh nghĩa, Hách Liên gia cũng không có được chỗ tốt.
Ngày hôm sau, Mộ Tịch Dao lười biếng tựa vào người Tông Chính Lâm, cản
không cho hắn vào trong viện đi luyện kiếm. Đêm qua Lục điện hạ giày vò
nàng như thế còn không cho nàng thoải mái ngủ nướng một chút hay sao?
Không có gấu ôm hình người mát mẻ là hắn thì ngày hè này biết như thế
nào ?
Tông Chính Lâm nhắm mắt nằm ngửa, mặc kệ nàng . Chút thủ đoạn nhỏnày
cũng chẳng có gì ghê gớm , hắn đương nhiên chấp nhận được. Chẳng qua đôi khi vì sắc đẹp của nàng mà lỡ việc , cũng là một phen tình thú.
Hơn nữa , so với thể nghiệm mất hồn hôm qua, thì chút thủ đoạn nhỏ này
của Mộ Tịch Dao cũng không đáng kể gì . Lúc này tiểu nữ nhân nằm trên
người hắn, bàn tay ôn nhu nhỏ bé kia không ngừng trút giận lên người hắn , nhưng thế nào cũng không giống như hả giận mà lại giống như chút tán
tỉnh buổi sớm .
“Kiều Kiều, nàng cứ việc dùng sức . Tên tiểu tử Bánh bao nhỏ Thành
Khánh trong viện của nàng , còn cả con thỏ bảo bối kia nữa có bị đói một lát chắc cũng không sao”. Lục điện hạ thản nhiên giễu cợt nàng.
Mộ Tịch Dao nghe hắn nhắc tới con trai và con thỏ nhỏ, mới nhớ ra mình
còn việc quan trọng hơn. Không thể cứ bị boss kéo ra ngoài một cách
không rõ ràng như thế. Quả nhiên là nếu tâm trí chỉ nghĩ đến việc báo
thù sẽ dễ dàng bị người khác đánh lạc hướng .
“Điện hạ!” Mộ Tịch Dao kéo tay hắn, nũng nịu , “Con trai của điện hạ hôm qua cũng không có gặp ngài, chắc sẽ rất nhớ phụ thân . Chàng xem có
phải chàng cũng nên đến gặp bé ? Thuận đường đưa thiếp về luôn?”
Tông Chính Lâm hưởng thụ sự nình nọt lấy lòng của nàng, sau khi được đủ chỗ tốt rồi, mới chậm chạp đứng dậy. Mộ Tịch Dao tốn công cằn nhằn
nhiều thế với hắn , chẳng qua là vì câu “thuận tiện ” này mà thôi.
Vệ Chân chờ mãi cũng không thấy điện hạ ra ngoài, đang nhìn trời cảm
thán rằng đây là lần thứ hai Lục điện hạ không luyện công buổi sớm. Lại thấy điện hạ ôm Trắc phi, vững vàng đi về phía hậu viện.
Nhìn vẻ cúi đầu của đám thị vệ phía sau điện hạ , khiến Vệ Chân có cảm
giác sâu sắc rằng công phu mềm nắn rắn buông của Dao chủ tử cũng quá lợi hại? Dao chủ tử cuốn lấy điện hạ khiến điện hạ đã phá hư quá nhiều quy
củ , quả nhiên mỹ nhân là tử lộ của anh hùng.
“Vui vẻ ?” Nàng sao có thể phô trương đắc ý nhìn hắn mất uy nghiêm như thế ?
Được như ý nguyện nên tâm trạng của Mộ Tịch Dao trở nên tốt hơn rất
nhiều, bèn chân chó khích lệ nói vài câu để an ủi Lục điện hạ .
“Điện hạ uy vũ bất phàm, dung mạo uy vũ không cần thêm chút hoa lệ nào
cũng vẫn hiện lộ một khí thế như rồng như phượng, ai dám nói linh tinh
?” Vẻ mặt Mộ Tịch Dao khi nói mấy lời này vô cùng nghiêm túc, nói năng
một cách hùng hồn không biết xấu hổ là gì .
“Sao ?” Tông Chính Lâm nghe trình độ nịnh hót của nàng lại nâng cao thêm một bậc , nhưng hắn cũng chưa thấy thỏa mãn, Tiếp tục trêu chọc nàng,
“Nếu bản điện hạ là người như Kiều Kiều nói , vậy thì Kiều Kiều phải
xuất sắc đến mức nào thì mới có thể mê hoặc tâm trí của bản điện hạ ?”
Hắn chờ xem cái người có da mặt dày này trả lời thế nào.
Mộ Tịch Dao thấy vẻ trêu trọc tràn trong mắt hắn thì lại càng lên mặt .
“Thiếp đương nhiên cũng không thể thua kém . Miễn cưỡng cũng bằng được với mỹ nhân trong“Lạc Thủy ” mà thôi ”.
Tông Chính Lâm ngửa đầu cười to, tiếng cười trầm thấp của hắn thật lâu không dứt.
Mộ Tịch Dao vốn đã rất giỏi trong việc khen ngợi người khác , không ngờ
tài nghệ khoe khoang mới là đệ nhất. Dã tâm của nàng thật không nhỏ, vừa nói tìm ví dụ là tìm một tiểu mỹ nhân nổi tiếng kim cổ trong thoại bản .
“Thật là lợi to ! Bản điện hạ tuỳ tay lại có được bảo bối hiếm có, từ
bây giờ phải chặt chẽ canh chừng , không để Kiều Kiều bị người khác dòm
ngó ?”. Mỹ nhân trong “Lạc Thủy” bị người người tranh đoạt, vận mệnh
cuộc đời rất nhấp nhô.
Mộ Tịch Dao sửng sốt, nàng đúng là quên mất điều này. Ánh mắt vừa chuyển , lập tức tươi tỉnh lên . “Chuyện này nào có đáng gì? Quân của điện hạ , đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Thiếp được làm bạn với một vị anh
hùng cái thế, cũng sẽ trở thành một giai thoại”. Việc Tây chinh của Kiến An đế đúng là thành tựu để đời, nên giờ nàng nói như vậy cũng không
tính là quá nịnh hót.
Tông Chính Lâm nghe mà trong lòng thoải mái, đối với nam nhân mà nói
thì việc tranh hùng nơi chốn sa trường , thể hiện mưu trí gan dạ mới là việc đáng tự hào nhất . Tiếng nói của Mộ Tịch Dao thanh thuý vang vang, tuy rằng là có ý muốn nịnh nọt lấy lòng, nhưng lại hợp với tâm tư của
hắn.
Mộ Tịch Dao thấy thần thái của hắn rực rỡ, mắt phượng sáng ngời, trong lòng vui vẻ.
Lý tưởng hào hùng này của boss, chắc là bệnh chung của các hoàng đế ?
Trong lịch sử nào có vị minh chủ thánh quân nào là không dùng máu tươi
để xây nên sự nghiệp? Đã là hoàng đế , tất nhiên là phải văn võ song
toàn, vì thế nên làm sao có thể thiếu hạng mục chinh phạt?
Nhưng mà