Edit: Linh Sờ Tinh
“Trắc phi có vừa ý với đôi chim ruồi của bổn cung không?”
Tông Chính Oánh vốn có gương mặt nhỏ gầy, cộng thêm thái độ khinh
thường chế giễu lúc này khiến cho cô ta lộ ra chút hung lệ cay nghiệt.
“Thiếp tạ ân điển của công chúa, ban cho thiếp đồ chơi trân phẩm”. Mộ
Tịch Dao khó khăn duy trì tư thế, tuy trả lời một cách rất cung kính,
nhưng giọng điệu thì không hề lộ chút yếu thế nào.
Đã là đồ mà Tông Chính Lâm thưởng thì lúc nào cũng phải nắm trong tay.
Nếu ngay cả đồ tốt mà boss cho cũng không giữ được, thì nàng khác gì đồ
bỏ?
Tông Chính Oánh thấy nàng nhanh mồm nhanh miệng, vừa tâng bốc xong đã
chặn miệng mình ngay được. Đang muốn tiếp tục phân cao thấp với Mộ Tịch
Dao, lại bị Hách Liên Mẫn Mẫn cắt ngang.
“Công chúa điện hạ, Mộ thị thân thể nặng nề, người xem có nên ân điển cho nàng ấy ngồi xuống rồi tiếp tục nói chuyện?”
Hách Liên Mẫn Mẫn không hề chào đón Tông Chính Oánh.
Công chúa điện hạ tỏ ra uy phong lấn át cả một phủ hoàng tử, ngay cả tôn ti lễ nghĩa cũng không chú ý. Nếu Mộ Tịch Dao sảy ra chuyện gì, tội
danh này đương nhiên sẽ chẳng liên quan gì đến công chúa mà tất cả đều
đổ lên đầu Hách Liên mình đây, sau đó mình cũng sẽ bị đè ép đến mức
không sống nổi.
Nếu Lục điện hạ biết chuyện hôm nay, đừng nói là mình mà chỉ sợ ngay cả công chúa Tông Chính Oánh cũng đừng mong có ngày tốt lành.
Mặc dù Tông Chính Lâm vẫn thể hiện ra sự tôn trọng bản thân là chính
phi, nhưng thủ đoạn của người đàn ông này thì Hách thị cũng biết một
chút. Trên triều ai ai cũng nói Lục điện hạ lạnh lùng nghiêm khắc, danh
hiệu này cũng không phải tùy tiện là có thể dọa được người khác. Ngay cả cha ruột nàng là Hách Liên đại nhân dù rất ít khi để ý người khác cũng
phải cẩn thận với Lục điện hạ vài phần, như vậy chứng tỏ Lục điện hạ
chắc chắn không phải người hiền lành.
Hôm nay không biết Tông Chính Oánh dựa hơi ai mà dám tìm đến tận cửa
tính sổ, không sợ lúc Lục điện hạ trở về sẽ khiến nàng ta không có chỗ
dung thân ư?
Vệ Chân ở bên ngoài thấy tình hình trong phòng, cảm thấy như kiến bò
trên chảo lửa, không nhịn được muốn ra ngoài báo tin, để Điền Phúc Sơn
tìm Thục phi giải vây. Hắn đang định rời đi thì thấy Dao chủ tử cúi đầu, che đi ánh nhìn sắc bén, lướt qua cửa sổ nhìn đúng vào hắn, hắn lập tức dừng lại.
Ánh mắt của chủ tử làm toàn thân hắn lạnh run, ánh mắt sáng trong không một tia sợ hãi, chỉ có một mảnh bình tĩnh. Loại tỉnh táo làm người ta
sợ hãi này, Vệ Chân cảm thấy rất quen thuộc.
Với sự cơ trí của Dao chủ tử, đây là cố ý ra hiệu cho hắn không được
hành động lỗ mãng? Vệ Chân hầu hạ Tông Chính Lâm cũng đã lâu, rất có bản lĩnh nhìn ánh mắt đoán tâm tư chủ tử.
Nếu Dao chủ tử đã có ý ngăn lại, Vệ Chân liền vội vã hộ tống tiểu chủ
tử về thiên điện, liên tục dặn dò nhũ mẫu không được mang tiểu chủ tử ra ngoài, sau đó mới yên tâm quay lại đứng ở cửa chính phòng làm tròn bổn phận hộ vệ.
“Sao cơ ? Hách Liên Chính phi quả nhiên quá hiền lành. Trước giờ chưa
từng nghe nói thê thiếp của phủ lục đệ lại thân thiết hòa thuận như chị
em?”. Tông Chính Oánh hừ lạnh một tiếng, vô cùng không vừa mắt dáng vẻ
hiền lương rộng lượng của Hách Liên Mẫn Mẫn. Làm chính thất mà phải dựa
vào việc nói chuyện thay tình địch để níu giữ trái tim đàn ông , đây là
loại nữ nhân nàng ta coi thường nhất.
“Nếu hoàng tử phi của nhà ngươi rộng lượng như thế, chẳng lẽ bổn cung
còn để ngươi ủy khuất hay sao?”. Tông Chính Oánh đánh một nhát roi ngựa
lên bàn gỗ khắc hoa, “Đứng lên đi”. Giày vò Mộ thị một lát quả nhiên
trong lòng dễ chịu hơn nhiều.
Mộ Tịch Dao cúi đầu che dấu vẻ mặt mình. Theo quy củ hành lễ tạ ơn, vịn tay Triệu ma ma, khó khăn ngồi vào chỗ của mình.
Hách Liên Mẫn Mẫn vụng trộm nhìn thần sắc của nàng, thấy Mộ Tịch Dao
khiêm tốn , hành động đúng quy củ, hai đầu lông mày có vẻ mệt mỏi. Lúc
ứng đối với những câu sắc nhọn của Tông Chính Oánh cũng cố gắng tránh
đi, không hề có chút tranh phong ra oai nào.
Làm sao lại như vậy? Hách Liên Mẫn Mẫn nghĩ mãi mà không ra.
Theo tác phong thường ngày của Mộ Tịch Dao thì cho dù là nữ nhân trong
phủ, hay là phi tần trong nội cung, chỉ cần đối với nàng ấy có ý không
tốt, nàng ta đều đánh trả, thủ đoạn vô cùng lợi hại.
Lần này Tông Chính Oánh đặc biệt đến hỏi thăm , muốn làm nàng ta mất
mặt, vì sao Mộ Tịch Dao liên tục nhượng bộ, rõ ràng là cố nhịn xuống, để đối phương chiếm được thượng phong?
Không chỉ Hách Liên Mẫn Mẫn thấy khó hiểu mà những người hầu hạ Mộ Tịch
Dao từ tỏng ra ngoài đều chau mày, không đoán được ý của chủ tử. Nếu nói chủ tử sợ vì không có điện hạ làm chỗ dựa, chỉ sợ tất cả những nha hoàn hầu hạ trong Đan Như Uyển dù là kẻ làm thô sử hay người thân cận đều sẽ không tin lý do này. Chủ tử của bọn họ ngay cả khi điện hạ tức giận
cũng không coi ra gì, thoải mái lạnh nhạt điện hạ mười ngày nửa tháng
cũng chẳng sao. Ngay cả đối người lạnh lùng nhất Đại Ngụy là Lục điện
hạ cũng có thể bình tĩnh đối phó, thì làm sao có thể sợ vị Tứ công chúa
mất mẹ này được?
Mộ Tịch Dao nếu có thể nghe thấy tiếng lòng của mọi người, nhất định sẽ sai người tới dạy dỗ lại.
Trước mặt Tông Chính Lâm nàng có thể không kiêng nể gì, đều là dựa vào
tính tình của ai đó, chẳng qua là ỷ vào việc trong lòng điện hạ có nàng, không nỡ để nàng chịu nửa điểm khổ sở. Nếu như ngày nào đó Tông Chính
Lâm thay đổi khẩu vị, sao nàng còn dám không có ánh mắt như vậy, nếu vẫn to gan thì kết cục là, không cần boss xử trí, tự nàng tìm dây thừng
treo cổ tự tử thôi, miễn phải chịu thủ đoạn tàn bạo của Tông Chính Lâm.
Cho nên, củng cố ân sủng của boss đại nhân là việc ưu tiên hàng đầu. Mộ
Tịch Dao sớm đã xác định được phương châm ,mục tiêu sủng phi, lúc nào
cũng không ngừng nhắc nhở mình cố gắng, không thể lười biếng.
Về phần có sợ không ư, cái đó lại là một chuyện khác.
Ví dụ như trước mặt Nguyên Thành đế, thì phải thành thật ra vẻ. Bình
thường làm bạn bên cạnh Tông Chính Lâm chẳng nhẽ nàng không có chút sợ
hãi nào? Nếu thật lòng đối đãi với nhau, thì cần gì phải nịnh nọt, bày
mưu tính kế để được sự sủng ái của hắn?
Đã có người từng nói rằng, những ân điển tranh đấu để có được , trừ
trước tới giờ không hề đơn thuần trong sạch. Nói cho cùng, nàng không
tin hắn. Cho dù nàng có làm gì, biểu hiện ra như thế nào tất cả những
cái đó chỉ là thủ đoạn, chứ không hề là tâm ý. Nịnh nọt hắn là tranh
thủ tình cảm, dương dương khoe mẽ cũng là tranh sủng mà thôi.
Những thủ đoạn có thể dùng được với Tông Chính Lâm chưa chắc đã có hiệu quả đối với Tông Chính Oánh.
Cho nên Lục điện hạ không thể đem ra so với Tứ công chúa. Hai tiếng sợ hãi này thì chính Mộ Tịch Dao cũng thừa nhận là nàng có.
Hoàng tử cùng công chúa mặc dù đều cao quý, nhưng đối với Nguyên Thành đế mà nói, ý nghĩa hoàn toàn bất đồng.
Trước kia dù nàng bị kéo vào rất nhiều chuyện lớn, nhưng sau lưng đều
có bóng dáng của việc các hoàng tử tranh đấu. Trong mắt Nguyên Thành đế, nàng chỉ là quân cờ bị người khác lợi dụng, rất yếu ớt. Cho