Edit: Linh Sờ Tinh
“Chủ tử, ngài có khỏe không?” Mặc Lan đau lòng nhìn đôi chân sưng vù của Mộ Tịch Dao, nhẹ nhàng xoa bóp cho nàng.
Sau khi lau tay, Mộ Tịch Dao cầm quả chang leo mà Huệ lan đưa tới,
hờ hững trả lời không vẻ để ý, “Yên tâm, không sao”. Cắn một miếng,
một dòng nước quả mát lạnh chảy vào cổ làm nàng tỉnh táo hơn một
chút.
“Xuân Lan đâu ? Đã tìm đại phu chưa? Lấy thuốc mỡ điện hạ ban cho đưa qua cho nàng một hộp đi”.
Tiểu nha đầu bị bắt quỳ dưới nắng gần nửa canh giờ, chưa nói đến đầu
gối có bị thâm tím hay không, trên mặt nhất định cũng phải bôi
thuốc.
Thủ đoạn tra tấn này của Tông Chính Oánh, chắc chắn là học thủ đoạn
trong hậu cung đến mức quen thuộc . Công chúa Đại Ngụy chẳng qua cũng chỉ là một độc phụ bị thâm cung mài rũa mà thôi.
“Chủ tử, ngài cần gì phải nhẫn nhịn như vậy? Nếu điện hạ biết , chắc
chắn sẽ không vui ”. Vừa rồi phải quỳ gối hành lễ thời gian nửa
chung trà, nếu điện hạ ở đây, tuyệt đối sẽ không để việc này xảy ra.
Mộ Tịch Dao nghiêng đầu nhìn hồ sen ngoài cửa sổ, sen trong hồ đã tàn,
lá xanh cũng đã rủ xuống, phong cảnh của hồ không còn đẹp nữa.
“Mặc Lan, không thể chuyện gì cũng đều trông cậy vào điện hạ. Huống
hồ có những việc điện hạ không nên nhúng tay vào ”. Tông Chính Lâm vừa rời khỏi Thịnh Kinh, nàng đã bị người khác “bắt nạt” . Nếu Lục
điện hạ về, chắc chắn sẽ vội vàng trút giận thay nàng thôi, tất nhiên sẽ khiến Nguyên Thành đế sẽ không thích việc này.
“Đừng xem nhẹ những nữ nhân lớn lên ở hậu cung. Nàng ta dám chọn lúc
này đến tính sổ đương nhiên là vẫn còn có mắt”. Tông Chính Lâm đã
chèn ép nàng ta một lần, nếu lại có một lần nữa, Lục điện hạ sẽ bị
nói là không đạo nghĩa.
“Tứ công chúa điện hạ càng ngang ngược kiêu ngạo càng tốt, ta chỉ sợ
nàng ta tính trước lo sau, như thế thủ đoạn mới là hung ác không
lường nổi ”.
Nếu tất cả mọi người đều làm việc theo quy củ, trận chiến giữa nữ
nhân chắc chắn sẽ rất lâu, đây không phải là điều mà Mộ Tịch Dao
mong muốn .
Từ trước tới nay Mộ Tịch Dao luôn cảm thấy dù là cứng rắn hay
mềm dẻo thì cũng là cách tốt để đi tiếp. Hình như “cứng rắn”
nàng đã dung rất tốt , nhưng “mềm dẻo” thì vẫn chưa được tôi
luyện lắm. Nếu Tông Chính Oánh không dễ dàng đối phó, thì dù thế nào
nàng cũng phải có kế hoạch phù hợp mới được?.
Chút tình yêu thương của Nguyên Thành đế, cần bao nhiêu “tin xấu” mới có thể làm ông ta thất vọng hoàn toàn với đứa con gái thứ tư
này? Đôi mắt của Mộ Tịch Dao trở nên tỏa sáng, trong lòng bắt đầu
dùng tính toán…
*****
Hoàng cung, ngự thư phòng.
Nguyên Thành đế nhìn Tông Chính Hàm đang đứng trước mặt với dáng vẻ
trịnh trọng , gật đầu tán thưởng, “Những ngày gần đây xử lý mọi chuyện không tồi. Con muốn được thưởng gì không?”
Câu hỏi có vẻ tùy ý, nhưng Tông Chính Hàm lại không dám qua loa , “Phụ
hoàng,làm việc là bổn phận của nhi thần, không cần khen thưởng. Khi
các huynh đệ khác làm tốt mọi việc, phụ hoàng cũng chỉ khích lệ hai
câu, như vậy cũng đã đủ để động viên nhi thần không ngừng tiến về
phía trước”.
“Lời này của Bát đệ nói rất đúng. Phụ hoàng, chúng con đều ngóng
trông có thể chia sẻ mọi việc với ngài , nên khi làm việc nhất
định sẽ cố hết sức”. Giờ Thái tử một mình độc chiếm thế lực ở
Thịnh Kinh, không có Tông Chính Minh và Tông Chính Lâm ngáng chân, lời
này nói có vẻ nhẹ nhàng rất nhiều.
“Gần đây Nhị đệ quả thực chịu khó hơn rất nhiều, quả nhiên là lại có
tiến bộ”. Giờ Tông Chính Thuần thế yếu, cũng không cần quá e ngại,
đối đãi với Thái tử có chút kém hơn trước kia . Địch nhân còn
huyeenh hoang trước mặt hắn , thì hắn làm sao có thể an tâm làm một
vương gia nhàn tản?
Đây chính là cách để giữ được cái đầu trên cổ , một khi Tông
Chính Huy kế vị, không cần phải nghĩ, người đầu tiên bị diệt trừ
nhất định là hắn – kẻ đã đối chọi với hắn hơn mười năm nay. Điều
này khiến cho Tông Chính Thuần không có một khắc buông lỏng, càng thêm Mộ Tịch Dao lại càng căm hận.
Chỉ cần một câu của Nguyên Thành đế lại khiến cho mọi người ngấm ngầm
tranh đấu, ngự tiền tổng quản Cố Trường Đức nhìn thẳng không chớp mắt, coi như không nghe thấy.
Mấy vị điện hạ này lúc nào cũng muốn chèn ép đối phương, hoàng thượng cực kỳ bất mãn điều này.
“Được rồi”. Nguyên Thành đế ném tấu chương lên bàn, đánh gãy lời Thái tử định nói. “Trẫm đang hỏi lão Bát, các ngươi ai cũng là lão Bát sao?”.
Đây là dấu hiện khi ông có vẻ tức giận.
Thái tử vội vàng xin lỗi, mắt khẽ liếc Tông Chính Thuần với dáng vẻ ngu xuẩn không phục, ngoài mặt tuy rằng không biểu lộ gì khi bị Nguyên
Thành đế cắt ngang , nhưng trong lòng cũng đang rất hận.
“Nếu không muốn khen thưởng thì thôi. Trẫm nhớ việc này, đến sau này
thưởng luôn cũng được”. Nguyên Thành đế nhìn tiểu nhi tử và thấy rất
hài lòng.
“Lão Bát, từ khi mẫu phi con mất, chỗ con ở cũng lạnh lẽo vắng vẻ
rất nhiều. Hôm nay nhắc đến mới nhớ, trẫm sai Hoàng Quý phi chọn một nữ tử hiền lương cho con, có người chăm chút lúc nóng lạnh cũng
tốt, sẽ chiếu cố con