Edit: Linh Sờ Tinh
“Thì ra là vậy”. Tông Chính Minh thu bản đồ hành quân lại, vuốt
phẳng nếp nhăn trên cổ tay áo, câu hỏi tựa như có chút tùy ý,
“Lần này ai bị rơi vào tay Trắc phi vậy?”
Tông Chính Lâm nhướng mày, “Sao Ngũ ca lại có thể khẳng định như vậy, người bị nhắc đến là Mộ thị trong phủ của đệ ?”
Tông Chính Minh đột nhiên bật cười, “Trong phủ của đệ còn có ai có thể gây chuyện nữa?”
Tông Chính Lâm nghe vậy cũng thấy có lý, trầm tư nghĩ một chút rồi cười cười, “Ngũ ca thấy Tứ tỷ thế nào?”
Hai vị điện hạ ở xa ngàn dặm, cũng chỉ cười cười đối với chuyện tứ công chúa tới tìm Mộ Tịch Dao .
Còn Hách Liên phủ ở Thịnh Kinh, lại huyên nào vô cùng vì chuyện Mộ
Tịch Dao rút được xăm phượng hoàng ở An Quốc tự , trên mặt mọi
người ai cũng không dễ nhìn.
Lần đầu tiên Hách Liên đại nhân có chút cảm giác áy náy đối với
đích trưởng nữ của mình. “Mẫn Mẫn, việc này gia tộc đã quyết định , sẽ không thay đổi, con cũng không cần lôi kéo. Cũng không cần nghĩ cách ngăn Uy Nhi vào phủ, thà rằng con suy nghĩ thật kỹ xem nên
cũng với muội muội đồng tâm hiệp lực để áp đảo Mộ thị ”.Hách Liên Mẫn Mẫn nhìn vẻ kiên quyết của tổ phụ và phụ thân ngồi phía
trên , trái tim như rơi vào hầm băng. Đây là người thân nhất của nàng,
trước lúc nàng gả đi còn đồng ý “toàn lực giúp đỡ”. Cho tới bây giờ,
gia tộc ngoại trừ giúp chút tiền bạc, cũng chỉ cho thêm một ma ma
dưỡng sinh, giờ muốn thêm thứ muội khác mẹ tranh vị trí với nàng , nàng tuyệt đối không muốn tiếp nhận!
“Chỉ vì một quẻ thẻ không rõ ràng, trong nhà lại quyết định cho
Hách Liên Uy Nhi thế chỗ con ?” Hách Liên Mẫn Mẫn không thể tin, chỉ vì
một lý do vớ vẩn này lại bức nàng đến tuyệt cảnh.
“Mẫn Mẫn, điều gia tộc cần là một con đường rộng rãi không vật cản.
Uy Nhi vào phủ chỉ là để đối phó Mộ thị, giúp con giữ vị trí vốn có
của Hách Liên gia. Sao con lại suy nghĩ nhiều vậy? Huống hồ, dù cho Uy
Nhi được sủng ái, sinh được con nối dõi cũng sẽ được nuôi dưới danh
nghĩa của con. Điều này đối với ngươi chỉ có lợi mà không có hại”. Lão
thái gia của Hách Liên phủ nhẹ nhàng lau lọ thuốc hít trong tay, trấn
an cháu gái trưởng đang có chút nôn nóng .
Đã nói đến mức này, không thể tiếp tục khoan nhượng. Hách Liên Mẫn Mẫn
trong lòng vô cùng thất vọng , nhưng trên mặt cũng không dám biểu lộ .
“Tổ phụ đại nhân, Mẫn Mẫn nghe lời”. Nữ tử cúi đầu, tóc mai trên trán rủ xuống che giấu tất cả thần sắc trong mắt nàng.
“Nhớ kỹ, tất cả đều vì lợi ích của Hách Liên gia, không nên vì bản
thân của cá nhân mà làm hỏng việc lớn. Nương ngươi đang là chính
nhị phẩm cáo mệnh phu nhân”. Giọng điệu của lão thái gia không chút
biểu tình nhưng lại đầy thâm ý.
Hai tay đang giấu trong áo của Hách Liên Mẫn Mẫn nắm chặt, ngọn lửa
của sự không cam lòng bùng cháy mãnh liệt , mạnh đến mức ngực và
bụng nàng cũng có cảm giác đau đớn.
“Chủ tử”. Phùng ma ma đau lòng nhìn gương mặt không chút sức sống của
Hách Liên Mẫn Mẫn. Chuyện của chủ tử , bà là hạ nhân, căn bản không
có tư cách dò hỏi, nhưng thấy dáng vẻ mất hồn mất vía của chủ tử khi đi từ trong thư phòng ra , thật sự không yên lòng.
“Ma ma, lát nữa đi gặp mẫu thân đừng nói gì để người lo lắng”. Tổ
phụ dùng mẫu thân áp chế, bức bách nàng đồng ý cho Hách Liên Uy Nhi vào
cửa, nếu mẫu thân biết được không biết sẽ khổ sở đến mức nào .
“Con cũng không cần giấu, nhiều năm như vậy, chẳng nhẽ mẫu thân còn
không hiểu là đã xảy ra chuyện gì”. Hách Liên phu nhân nhìn con gái cố tỏ vẻ tươi cười, miệng cười nhưng mắt lại lạnh băng.
“Tổ phụ bức con đi vào khuôn khổ có đúng không?”
Hách Liên Mẫn Mẫn thu lại vẻ ngụy trang, khuôn mặt chết lặng vẻ bi thương.
“Mẫu thân, là con gái không tốt, liên lụy đến ngài”. Nếu như nàng có thể không thua kém, có con trai trưởng, thì hôm nay cũng sẽ không có tình
cảnh xấu hổ như vậy.
“Con ta, sao lại nói như vậy. Hách Liên phủ tuy lớn nhưng chỉ có ta và
con là chảy chung dòng máu, phụ thân của con, nhắc cũng như không”.
Hách Liên phu nhân đã sớm bị Hách Liên Chương làm tan nát trái tim,
phu quân của bà mặt lạnh tâm lạnh, ngoài Hách Liên gia, thì trong
mắt hắn không có thứ gì khác. Thời gian đã sớm thể hiện ra thì còn nói cái gì là liên lụy hay không liên lụy.
“Mẫn Mẫn, việc này Hách Liên gia sẽ không bỏ qua. Nhưng chưa chắc không thể không xoay chuyển”.
“Ý mẫu thân là, nghĩ biện pháp để Hoàng Quý phi chọn Hách Liên Uy Nhi
nhập phủ bát hoàng tử? Nhưng phụ thân nhất định sẽ có cách hóa giải,
khiến cho chuyện sảy ra sự cố”.
“Cơ hội Hách Liên Uy Nhi trúng tuyển không khó. Tổ phụ và phụ thân con sẽ làm gì, mẫu thân không đoán được. Nhưng nếu muốn vào phủ Lục hoàng
tử, đương nhiên sẽ phải ra tay trước, nếu chậm sẽ bị rơi vào danh
sách của Hoàng Quý phi”.
Sắc mặt của Hách Liên Mẫn Mẫn càng trở nên khó coi. Chẳng lẽ bọn
họ muốn cứng rắn nhét người vào phủ mà không cần điện hạ gật
đầu?
“Con cũng đừng hoang mang . Con đừng quên trong phủ Lục hoàng tử còn có một nữ nhân lợi hại khác. Nàng có bằng lòng để Hách Liên Uy Nhi vào
cửa không?” Hách Liên phu nhân không thể không thừa nhận, thái độ hiện
nay của Mộ thị đối với tiền đồ của Hách Liên Mẫn Mẫn quan trọng vô cùng .
“Mộ thị?” Hách Liên Mẫn Mẫn không thể ngờ rằng “cơ hội” mà mẫu thân nhắc tới lại chính là Mộ Tịch Dao!
“Sao tự dưng lại liên quan đến nàng ấy? Từ trước đến nay con cũng
không hòa thuận với nàng lắm, Mộ thị sao có thể bỏ qua cơ hội tốt này?” Hách Liên Mẫn Mẫn nhớ tới chuyện tỷ muội Đường thị lúc trước, càng cảm
thấy việc này rất hoang đường.
Lúc trước Mộ thị tự mình nâng tiểu Đường thị vào cửa, ngồi nhìn hai tỷ muội của Đường gia tỷ đấu nhau thảm thiết. Cuối cùng lưỡng bại câu
thương, nàng ta ngồi không hưởng lợi. Nếu không phải vì trận
tranh đấu kia phế đi quá nhiều nữ nhân, thì hậu viện của Lục điện hạ
hiện tại sao có thể còn chỗ trống cho những nữ nhân khác vào cửa?
“Con nghĩ sai rồi. Bây giờ không giống trước, chỉ với việc hai người các nàng đồng thời rút được thẻ phụng hoàng , một núi không thể có hai
vua, sao Mộ thị lại có thể để mặc Hách Liên Uy Nhi vào phủ để uy hiếp
địa vị của nàng ta?”
Từ trước tới nay Hách Liên Mẫn Mẫn đều chú ý chuyện Hách Liên Uy Nhi
vào cửa. Nay nghe mẫu thân nhắc tới Mộ Tịch Dao cũng bắt được quẻ
phụng hoàng , trong lòng thắt lại.
Thật đúng là trước có sói sau có hổ, Mộ thị và Hách Liên Uy Nhi không ai là dễ đối phó.
“Nhưng mà mẫu thân, quẻ của Mộ thị cũng là chim đế vương . Trước giờ thủ đoạn của Hách Liên Uy Nhi âm độc, hay là để hai người bọn họ cùng một chỗ…”
“Hồ đồ!” Hách Liên phu nhân sợ hãi, không thể ngờ được Hách Liên Mẫn Mẫn đã hoảng loạn đền mức này, mất hết lý trí .
“Nếu Hách Liên Uy Nhi vào phủ, đương nhiên sẽ đấu đến sống chết đấu
với Mộ thị như con mong muốn . Nhưng mà con có nghĩ đến , trở ngại lớn
nhất của hai nàng, lại là con – Lục hoàng tử phi, vị trí chính thất. Nếu như hai nàng hợp lực đối phó con, lôi con