Edit: Linh Sờ Tinh
“Con vừa nói đều là sự thật?”. Hách Liên Chương tuy trước giờ luôn trầm ổn lạnh nhạt giờ lại kích động có chút mất khống chế.
“Nữ nhi không dám lừa gạt phụ thân. Ngày đó chính miệng trụ trì đại sự đã tiên đoán, lúc ấy Lục điện hạ cũng có ở đó”.
“Chuyện quan trọng như thế sao giờ ngươi mới nói?”. Từ khi đúa con gái
này mười tuổi, Hách Liên Chương rất ít khi nặng lời với Hách Liên Uy Nhi như vậy.
“Lục điện hạ từng cố ý cảnh cáo, Uy Nhi lại thấy thời cơ chưa chín muồi cho nên không nói”.
“Hôm nay ngươi cảm thấy thời cơ đã chin muồi rồi sao?” Hách Liên Chương đúa con gái rực rỡ trước mặt, vẻ mặt ông ta đầy suy tư.
Hách Liên Uy Nhi lắc đầu, có vẻ bất đắc dĩ rồi thở dài. “Nếu không có
chuyện Bát hoàng tử đột nhiên tuyển phi thì kéo dài một chút sau này nói cũng không muộn”.
Chuyện thẻ xăm phụng hoàng, lúc này cũng chưa phải là thời cơ tốt nhất
để lộ ra. Mấy ngày trước Hách Liên Mẫn Mẫn lấy được lệnh đặc biệt của
Lục điện hạ, có bảy người của Hách Liên gia tộc vào Vũ Kiến Tư. Sau khi việc này hoàn thành, thái độ của Hách Liên gia đối với Hách Liên Mẫn
Mẫn đã dễ chịu hơn rất nhiều, ngay cả thái độ của tổ phụ đối với chính
thất của Hách Liên đại nhân cũng tốt hơn không ít.
Tông Chính Hàm lại tuyển phi, nếu nàng không nói ra chuyện này, một khi
tên nàng có trong danh sách mà Hoàng Quý phi chọn, tháng sau phải tham
gia Bách Hoa yến tổ ở hoàng cung. Với thân phận của nàng, cơ hội trúng
tuyển không nhỏ. Đáng tiếc cái danh phận quý nữ trong kinh mà ai cũng
nói là phúc phận này với nàng lại không phải là chuyện may mắn gì.
Nếu nói Hách Liên Uy Nhi chướng mắt Tông Chính Hàm thì cũng không phải.
Nửa năm qua uy tín của Bát hoàng tử trong triều càng ngày càng lên, quả
thật là anh tài tuấn kiệt. Đáng tiếc trong mắt Hách Liên Uy Nhi đã có
Lục điện hạ Tông Chính Lâm, nếu không thì vị trí Trắc phi Bát hoàng tử
cũng không tồi.
Càng quan trọng hơn là, Mộ Tịch Dao cũng lấy được thẻ xăm đế vương giống nàng. Nếu đã biết thê quý nhờ phu thì nàng cần gì phải lui mà mưu cầu
cơ hội khác? Quẻ đã chỉ rõ Lục điện hạ có thể kế thừa đại vị mà mình thì bốc được thẻ phượng hoàng , đương nhiên là quy về một mối mới là chính
sác.
Vấn đề duy nhất là, Hách Liên gia có đồng ý đưa cả hai đứa con gái vào
phủ Lục hoàng tử không, hơn nữa là khi mà Hách Liên Mẫn Mẫn lại mới có
công với gia tộc, xét về mặt lợi ích thì thị vẫn là một con cờ có giá
trị.
Hôm nay thứ có thể làm dao động Hách Liên gia chỉ có thẻ xăm phụng
hoàng trong tay Mộ Tịch Dao. Chỉ cần chứng minh cho Hách Liên gia rằng
Hách Liên Mẫn Mẫn không thể gánh được trọng trách, hậu vị có thể bị Mộ
thị cướp mất, như vậy thì nàng mới có thể nhập phủ Lục Hoàng tử, cùng Mộ thị tranh.
“Viêc này rất quan trọng, ngươi không thể nói với người khác. Gia tộc
làm như thế nào, ngươi yên lặng chờ là biết”. Hách Liên Chương phất tay để nàng ta lui ra, hai hàng long mày nhíu thành một đường thẳng.
“Vâng, phụ thân đại nhân”. Hách Liên Uy Nhi đạt được mục đích, cũng không cố kéo, một mình đi ra cửa.
Sau khi mang theo nha hoàn đi ra ngoài vài chục bước, vẻ mặt Hách Liên
Uy Nhi trở nên cẩn thận hơn. “Ngươi đi gặp di nương, thỉnh nàng đặc biệt chú ý lịch trình mấy ngày nay của cha, việc này cực kỳ quan trọng,
không được phép sơ sẩy”. Chỉ cần Hách Liên đại nhân đi An Quốc tự chứng thực, như vậy thái độ của gia tộc sẽ rõ ràng hơn.
Mấy ngày sau, Hách Liên Chương trở về từ An Quốc tự, ở thư phòng gặp
Hách Liên Uy Nhi. Nội dung cuộc nói chuyện của hai cha con, ngoài tùy
tùng của Hách Liên Chương thì không ai biết.
“Chủ tử, chuyện ngài bảo thuộc hạ làm đã có tin tức”.
“Hả? Động tác của Hách Liên gia quả nhiên cực nhanh”. Từ lúc Mộ Tịch Dao biết tin Tông Chính Hàm tuyển phi, liền đoán được đứa con gái đắc ý
nhất của Hách Liên gia, chắc chắn tham vọng không thấp. Vốn đã không
phải là người thành thật, lại được lão hòa thượng phán cho một thẻ xăm,
nếu thị ta có thể yên lặng vào phủ Bát hoàng tử mới là chuyện lạ.
“Thế nào?”
Vệ Chân mặc dù không rõ ràng lắm nhưng cũng đoán được chắc chắn sẽ có
việc lớn sảy ra, nếu không chủ tử sẽ không cố ý sai hắn dẫn người trông
coi đại môn của An Quốc tự suốt mấy ngày nay. “không ngoài dự đoán của
chủ tử, Hách Liên đại nhân quả nhiên có đến An Quốc tự. Sau đó thỉnh gặp trụ trì đại sư, nhưng hai người cũng chỉ trò chuyện trong chốc lát”.
“Đã biết”. Mộ Tịch Dao gật đầu, nói hắn đã vất vả, rồi cho Vệ Chân lui xuống.
Hách Liên Mẫn Mẫn, sinh ra trong một gia tộc như vậy, ngươi có từng có
cảm giác bi ai? Nhà mẹ đẻ định đưa thứ muội đến tranh đoạt cái “Hậu vị”
hư vô, trong khi hết lần này đến lần khác chủ nhân thực sự của “Hậu vị” còn yên ổn khỏe mạnh vô cùng, thậm chí còn có chút quan hệ sâu xa với
bọn họ nữa.
Không biết Hách Liên Chính phi sẽ làm thế nào để có thể chặn người vào cửa đây…
Mộ Tịch Dao cũng không vội vàng để lộ tin tức này. Nếu ngay cả cái này
mà Hách Liên Mẫn Mẫn cũng không phát giác được thì nàng ta liệu có thể
thắng được khi giao phong phía sau càng ngày càng kịch liệt ?
Một ngày sau, tại Thiền Như Uyển.
Hách Liên Mẫn Mẫn siết chặt tay, chiếc khăn lụa gần như sắp bị xé nát.
“Mẫu thân thật sự nói vậy?” tin tức này quá mức khiếp sợ, đến mức nàng rất khó thông cảm cho sự tính toán của gia tộc.
Liễu Thanh gật đầu, càng thêm cẩn thận trả lời. “Phu nhân nói đại nhân
đi An Quốc tự một chuyến, sau đó thương nghị với lão thái gia, rồi ra
quyết định như thế”.
Tổ phụ cũng đồng ý? Hách Liên Mẫn Mẫn như thấy trái tim bị dao đâm, điều này nàng không lường được, đây chính là cái gia tộc hiển hách đáng kiêu ngạo của mình ư? Người bị người trong nhà lợi dụng đến cạn kiệt sau đó
bị vứt đi không ai để ý, chắc chỉ có một mình hoàng tử phi như nàng mà
thôi!
“Vì sao lại có thể như thế? Có tra ra ngọn nguồn không?” nàng không tin
tự nhiên Hách Liên gia lại vô duyên vô cớ làm như vậy, ngay khi nàng vừa hoàn thành xong việc lại vội vã ném nàng đi. Trừ phi việc này có liên
quan đến một lợi ích lớn hơn.
“Phu nhân đã tìm hiểu nhiều nơi, chỉ biết hình như việc này có liên quan đến tiểu thư Uy Nhi. Mấy ngày trước Uy Nhi tiểu thư có đến thư phòng
gặp đại nhân”.
“Là nàng ta!” Hách Liên Mẫn Mẫn tức giận. “Lại là chuyện xấu của nàng
ta? Nàng ta còn có mặt mũi muốn nhập phủ?”. Chuyện mất mặt mũi như vậy
mà nàng ta cũng làm được.
Nàng ở trong phủ hoàng tử vốn đã đủ khó khăn. Vất vả lắm mới được điện
hạ tin tưởng, vừa có chút chuyển biến tốt đẹp, thân thể cũng đang điều
dưỡng, lại sảy ra chuyện này, đây là muốn ép nàng về nhà mẹ đẻ đòi giải thích rõ ràng hay sao?
“Phùng ma ma, sáng sớm mai hồi phủ, chuẩn bị xe”.
*****
“Chủ tử, Hách Liên Chính phi vội vàng về nhà mẹ đẻ”. Chu Gấm nhìn bông
hoa tinh xảo dưới ngòi bút của chủ tử, không thể không bội phục tính
nhẫn nại của chủ tử. Những đóa mẫu đơn này, dưới ngòi bút của chủ tử,
bông nào bông nấy đều thêm một viền màu vàng trên mỗi cánh hoa. Bông nào mầu sắc đều có nét khác nhau, tuy rằng đều là màu đỏ , nhưng lại như tổ đỏ cả thiên thu.
Vạn Tịnh Văn giữ hơi vẽ nốt nét bút cuối cùng, cẩn thận đánh giá bức họa nhiều lần mới thỏa mãn đưa bút lông sói Hồ Châu cho Ngâm Sương đi rửa.
Lúc này Hách Liên Mẫn Mẫn lại chạy về nhà mẹ đẻ? Chuyện này có chút
không hợp lý. Chuyện gì có thể khiến nàng ta không để ý quy củ, liên
tục về nhà mẹ đẻ?
“Cho người chú ý nhìn