Edit: Linh Sờ Tinh
“Nếu Trắc phi không thích Hách Liên Uy Nhi vào cửa, vậy thì có thể
bàn một chút”. Hách Liên Mẫn Mẫn vuốt ve bộ móng tay giả mạ vàng,
trên mặt có ý cười.
Mộ Tịch Dao nghe nàng ta nói với vẻ rất chắc chắc , nhưng lực chú ý lại đặt lên bộ quần áo nàng ta đang mặc.
Trang phục Chính phi màu xanh mực mình chưa từng thấy qua. Đây là
quần áo kiểu mới mà Thượng y cục làm chăng? Theo thường lệ thì
năm nay trong phủ có một Chính phi và hai Trắc phi, đồ mới đều đã sớm đưa đủ, sao đột nhiên lại nhiều hơn một bộ?
“Trắc phi cảm thấy kiểu dáng bộ cung trang trên người thiếp có đẹp mắt
không?” Hách Liên Mẫn Mẫn được Mộ Tịch Dao thẳng thắn tỏ thái độ nên
cũng có tâm tư ngồi nói chuyện.
“Đây là thiếp đặt Nghê Thường quán mới mở trong kinh làm, sợi tơ không những mềm mại, tay nghề thêu cũng là hạng nhất”. Hách Liên Mẫn Mẫn
đưa ống tay áo rộng thùng thình ra, tay thị hơi mở về phía trước, để
Mộ Tịch Dao có thể xem một cách chi tiết hơn, được làm tỉ mỉ cũng
rất tinh xảo.
Mộ Tịch Dao cẩn thận xem , lông mày lại thoáng nhíu lại. “Nghê Thường
quán còn có thể lén lút làm đồ trong cung?”. Từ bao giờ mà cửa
hàng trong nhân gian lại có thể nhận làm hàng trong cung? Những
thái giám quản sự của Thượng y cục kia có thể nhìn mớ lợi nhuận béo
bở này chạy ra ngoài?
Hách Liên Mẫn Mẫn nghe thấy nàng nghi vấn, nâng quạt tròn trong tay
lên chậm rãi phe phẩy vài cái. “Hoàng Quý phi tôn quý bởi được quản
lý hậu viện lục cung, nhưng dù sao tuổi tác cũng đã cao, không quản
được nhiều chuyện như vậy. Việc này đương nhiên là giao xuống dưới, để
các vị nương nương khác chia sẻ. Y phục của Thượng y cục làm theo
yêu cầu của từng phủ viện, mặc dù có đơn hàng khác nhưng kiểu
dáng lại không mới lạ bằng bên ngoài , màu sắc và hoa văn luôn quá
quy củ”.
“Nghê Thường quán là do mấy vị quận chúa bỏ tiền làm kinh doanh trong
kinh thành, mới khai trương mấy ngày thôi. Nói là làm y phục trong
cung, nhưng chẳng qua cũng chỉ là phỏng theo hình dáng mà thôi, hơn
nữa muốn nhận đơn cũng phải xem thân phận nữa. Hoàng Quý phi có lẽ
cũng có nghe nói, nhưng chút tiền bạc này đối với bề trên cũng chỉ là
chuyện nhỏ, hơn nữa còn liên quan đến mấy vị công chúa đã thành gia nên cũng không nhiều lời, chỉ coi như không biết”.
Mộ Tịch Dao nhíu mi, còn có chuyện này ? Công chúa quận chúa kiếm chút
tiền riêng? Phỏng theo cung trang còn được coi là việc nhỏ, Mộ Tịch Dao cảm thấy không lâu nữa có lẽ Nguyên Thành đế sẽ không để yên việc
này.
Hoàng Quý phi không hỏi , không phải là thấy chuyện nhỏ nên không
thèm để ý, mà là chuyện này không dễ sử lý, bà ta không phải sợ
chịu trách nhiệm, mà là có tâm tư khác.
Nếu Mộ Tịch Dao đoán không sai, thì đương nhiên hai vị công chúa của Hoàng Quý phi không dính vào việc này.
“Thiếp từng nghe một câu truyện, về một nhà phú hộ nọ. Tất cả trưởng bối đều còn, danh mục chi tiêu cũng đã được quy định rõ. Con trai út cảm thấy ngày thường cần chi tiêu hơi nhiều, nên lén đặt mua sản
nghiệp bên ngoài, lấy chút trúc thừa trong nhà chuyển ra ngoài đan thành sọt rồi đem đi bán”.
Hách Liên Mẫn Mẫn cảm thấy khi nói chuyện với Mộ Tịch Dao phải cực kỳ
chú ý. Nữ nhân này chuyện trước còn chưa nói xong mà đã bắt đầu nói
sang chuyện khác , không biết ý nàng ta là gì.
“Giá cả tuy rẻ, nhưng số lượng bán nhiều. Dần dần việc buôn
bán cũng tốt lên”. Mộ Tịch Dao nhìn vẻ không thèm để ý của
Hách Liên Mẫn Mẫn, trong lòng không khỏi lắc đầu. Quả nhiên là
tầm nhìn khác nhau, không nhìn xa trông rộng. Cứ suốt ngày nhốt mình trong bốn bức tường của hậu viện, ra vào cũng chỉ thấy
mấy chuyện của nữ nhân, ý muốn của Tông Chính Lâm về hậu viện đến bao giờ mới thành được đây.
“Tích tiểu sẽ thành đại. Con trai út sau khi buôn bán có tiền , chi tiêu cũng rộng rãi hơn . Người các phòng khác thấy cậu ta sống thoải mái đương nhiên không hài lòng, đồ thì là đồ của
chung sao lại thành hàng hóa để người khác tự làm ăn? Nếu thế thì có cần quy định luật lệ nữa không? Vì thế trong nhà bắt
đầu bất hòa”.
“Trưởng bối trong nhà biết được việc này, cũng không nói gì liền khấu
trừ tiền của con út, từ đó về sau thà để trúc thừa mốc meo hỏng ở góc
vườn cũng không cho ai động vào”.
Nguyên Thành đế cũng không phải chủ nhà bình thường, khi đã trừng phạt
ai thì đương nhiên cũng không phải chỉ là khấu trừ tiền tiêu vặt hàng
tháng mà thôi. Có gan dám vi phạm quy củ trong cung, công và tư không
biết phân biệt, nếu sau này có chuyện làm quần áo giống long
bào, thì liệu Hoàng đế có buông tha không?
“Chính phi cảm thấy trưởng bối nhà này và đương kim thánh thượng thì
như thế nào?”. Nếu thị còn nghĩ mãi mà vẫn không ra thì Mộ Tịch Dao sẽ phát điên mất.
Còn không nhanh chóng cách Nghê Thường quán này càng xa càng tốt, nếu
vẫn lẫn lộn cùng một chỗ, thì nếu hôm nào đó Nguyên Thành đế biết sẽ
bị sử lý thế nào? Chính phi của Tông Chính Lâm cũng không nên không
có tầm nhìn đến thế chứ, còn không phải khiến người ta cười cho
sao.
Mộ Tịch Dao cảm thấy rất bi thương. Nàng là Trắc phi trong phủ, nếu
không thể cho Chính phi chút mặt mũi, thì điểm trung bình