Edit:Linh Sờ Tinh
“Chặt đứt tâm tư ư?”. Đối với chuyện này đầu óc Hách Liên Mẫn Mẫn khá
nhanh nhạy. Nàng ta chỉ không nói thẳng là nhét Hách Liên Uy Nhi vào phủ bát hoàng tử mà thôi.
Mộ Tịch Dao cảm thấy làm vụ mua bán này có chút lỗ. Hách Liên Mẫn Mẫn
dám nói thẳng ra như vậy, chứng tỏ có liên quan không nhỏ đến nhà mẹ đẻ
của nàng ta. Hẳn là có người đứng sau chỉ điểm, nếu không thì người này cũng sẽ không dễ dàng buông lỏng khúc mắc trong lòng như vậy.
“Đã làm vì bình yên trong phủ, thiếp cũng không thể từ chối”. Cho dù
là có nói chuyện với mình hay không thì chuyện này mình cũng phải
làm. Lúc này ăn chút thiệt thòi, lần sau đòi lại là được. Hơn nữa còn
Lục điện hạ, nàng chỉ cần giả vờ đáng thương, tỏ vẻ yếu thế, có lẽ sẽ còn đòi lại nhiều hơn phần “lỗ” trước mắt này.
Nếu muốn tính toán rõ ràng xem là tổn thất nào , chẳng qua là Mộ yêu nữ không được lợi, còn phải động não đuổi người mà mình không
vừa mắt đi mà thôi.
Hách Liên thị thấy nàng sảng khoái trả lời , cảm thấy mỹ mãn mang người rời đi.
Mộ Tịch Dao quả nhiên vẫn kiêng kị người rút trúng thẻ phụng hoàng
giống nàng ta, mẫu thân nói không sai. Lần này thu được lợi ích ngoài
dự đoán, Hách Liên Mẫn Mẫn cực kỳ thỏa mãn. Một rừng không thể có hai
hổ? Hừ! Đợi khi giải quyết xong Hách Liên Uy Nhi, nàng với Mộ Tịch Dao
lại là nước sông không phạm nước giếng, , sau này đi tiếp như thế
nào, đường còn dài lắm… Trong lòng Mộ thị chắc cũng là nghĩ như thế mà thôi.
“Vệ Chân, để ý Hách Liên phủ. Mấy ngày này chắc hẳn Hách Liên đại nhân
sẽ khá bận rộn”. Mộ Tịch Dao làm việc chắc chắn. Chuyện gì đã đồng ý
với người khác, nàng ta bao giờ cũng tuân thủ .
“Chủ tử, chuyện này ngài không nói với điện hạ sao? Hách Liên gia cũng
không phải dễ đối phó”. Ban nãy Vệ Chân ở trong góc, nghe rõ ràng cuộc
nói chuyện của hai người. Dao chủ tử muốn làm gì hắn không đoán chắc
được, nhưng Hách Liên Chính phi lại khuyến khích chủ tử làm chuyện này,
điện hạ có lẽ sẽ không thích đâu.
“Hách Liên gia đương nhiên không phải là quả hồng mềm. Nhưng mà có một
số việc, không phải cứ có căn cơ thâm hậu là nhất định có thể thành
công. Đôi khi chỉ cần một khuyết điểm nhỏ, cũng đủ làm thay đổi tình
thế”.
Khuyết điểm nhỏ này làm sao tìm được đây, Mộ Tịch Dao quyết định trước cứ yên tĩnh quan sát Hách Liên đại nhân đã.
Tông Chính Lâm mang theo Nghiêm Thừa Chu tùy ý đi bên ngoài nơi trú quân , đi đến giữa sườn núi, thấy Tông Chính Minh mặc một thân cẩm bào màu trắng ngà, tùy tiện ngồi quay lưng lại. Trên môi là một cây sáo,
điệu “Lưu thương” nhẹ nhàng truyền đến, ở nơi núi sâu càng động lòng
người.
Mộ Tịch Dao rất thích điệu “Lưu thương”, mỗi lần đánh đàn cổ , nhất
định sẽ không bỏ qua khúc nhạc này. Giờ Tông Chính Minh cũng chung
tình với khúc “Lưu thương” này ư, sắc lạnh lóe lên trong đôi mắt phượng của Tông Chính Lâm.
Nghiêm Thừa Chu lần đầu nghe Ngũ điện hạ thổi sáo, cảm thấy rất dễ
nghe. Mặc dù hắn không tinh thông âm luật, nhưng ít ra cũng có thể
nghe ra đại khái. Có vẻ kỹ thuật của Ngũ điện hạ cũng không kém, làn
điệu này đi thẳng vào lòng người, có cảm giác còn có gì đó gửi gắm hàm
chứa trong đó.
Tông Chính Lâm đảo mắt qua thấy Nghiêm Thừa Chu nghe đến xuất thần, đôi mắt hắn càng đen hơn.
“Lục đệ”. Tông Chính Minh thổi xong khúc nhạc, xoay người lại khách
sáo gọi. Từ lúc có người đến hắn đã phát hiện, chẳng qua không muốn
cắt đứt khúc nhạc cổ này mà thôi.
“Ngũ ca thật có nhã hứng ”. Trong đêm một mình ở đây, còn chọn cách tiêu khiển tao nhã như vậy nữa.
Một tay Tông Chính Minh cầm cây sáo , một tay chống đất đứng dậy. Đơn
giản chỉnh lại cẩm bào, nở một nụ cười vô cùng tuấn lãng nhã
nhặn.
“Khúc nhạc này rất hợp với khung cảnh ở đây. Có cố nhân từng khen
“Lưu thương” là khúc nhạc thanh nhã cao xa, lúc rảnh rỗi cũng chỉ
có khúc nhạc này coi như là có thể dùng được”. Lời nói của Tông
Chính Minh nhuốm vẻ tiếc nuối. Nếu không thể nghe thấy người nọ đánh
đàn để diễn tấucùng thì chẳng thà coi đó là một chuyện chuyện
thanh nhã.
Cố nhân? Khóe miệng của Tông Chính Lâm dần mất đi độ cong. Mộ Tịch
Dao kia trở thành cố nhân của Tông Chính Minh từ khi nào vậy?
“Ngày mai phải nhổ trại sớm, nếu Ngũ ca đã được tận hứng cũng nên đi
nghỉ sớm thì hơn”. Tông Chính Lâm cáo từ trước, chắp hai tay sau
lưng, mang theo Nghiêm Thừa Chu không nhanh không chậm rời đi.
Trên đường xuống núi, Lục điện hạ liếc mắt nhìn thống lĩnh thị vệ Nghiêm Thừa Chu , nhàn nhạt hỏi. “Khúc nhạc đó hay ?”
Nghiêm Thừa Chu thành thật cúi đầu, “Thuộc hạ cảm thấy khúc này của Ngũ
điện hạ cũng không tồi”. Cụ thể hay chỗ nào thì hắn chỉ là một gã quê
mùa nên không nói rõ được, chỉ đành nói theo cảm giác.
“Nếu đã có hứng thú với âm luật, lúc rảnh rỗi thì luyện tập nhiều một
chút . lần sau khi về doanh trại luyện binh cũng có thể học một chút”. Tông Chính Lâm giao phó xong thì không nói gì nữa.
Nghiêm Thừa Chu loạng choạng, nhìn chằm chằm bóng lưng chủ tử .
Luyện âm luật? Điện hạ có nhầm không? Từ nhỏ hắn hoàn toàn không biết âm điệu, ngay cả nhạc phổ cũng không hiểu được. Với tư chất của hắn thì chẳng có nhạc sĩ nào nguyện ý giảng bài .
Nghiêm Thừa Chu nghẹn một bụng nghi ngờ, đi theo Lục điện hạ trở về nơi đóng quân, cho đến khi đi ngủ vẫn không hiểu nổi. Chẳng lẽ hắn
sẽ phải mất mặt trong lần luyện binh tới sao?
Tông Chính Lâm cầm bức thư của Mộ Tịch Dao, cẩn thận đọc.
Đêm dài yên tĩnh, hắn có chút nhớ nhung dáng vẻ mềm mại của tiểu nữ
nhân khi nàng chơi xấu làm nũng. Đã hơn nửa tháng, trong phủ liên tục có việc xảy ra, nàng chẳng được rảnh rỗi.
Lại cầm tờ giấy cuối của mỗi bức thư có “dấu ấn” của Thành Khánh ,
tiểu tử kia ở Đan Như uyển được mẹ hắn nuôi thả, nhất định nhảy nhót
rất vui vẻ.
Tông Chính Lâm nhìn một hộp đầy thư, cảm thấy mình phải nhanh chóng tiêu diệt phản đảng .
Vì vậy ngày thứ hai chúng tướng sĩ phát hiện, thần sắc của Lục điện hạ
càng thêm lạnh lùng nghiêm nghị, tốc độ tiến binh có vẻ tăng thêm vài phần. Nếu chỉ có một mình Lục điện hạ khác thường, có lẽ mọi người
chỉ cảm thấy quân tình khẩn cấp. Thế nhưng ngay cả Ngũ điện hạ cũng có
vẻ mặt này, nên khiến cho mọi người trong đội ngũ nghiêm túc hơn rất
nhiều, mọi người nghiêm túc tiến lên , ánh mắt liếc nhìn sang Nghiêm Thống lĩnh, càng không dám lên tiếng.
******
Tại Hoàng cung Thịnh Kinh, Hách Liên Mẫn Mẫn dẫn theo Tô Lận Nhu cùng
hai Thứ phi đến thỉnh an Thục phi nương nương. Sau đó lên kiệu, theo bà đến Phụng An cung bái kiến Thái hậu.
Mới vào chính điện, Hách Liên Mẫn Mẫn đã thấy mấy vị công chúa ngồi
ghé bên cạnh Thái hậu nói chuyện . Lúc này trên mặt đương kim Thái hậu
là vẻ tươi cười hiền hòa.
“Thái hậu nương nương, thần thiếp dẫn theo nữ quyến nhà lão Lục đến vấn an ngài”. Thục phi tươi cười đúng mực, cung kính hành lễ. Đám
người Hách Liên Mẫn Mẫn phía sau cung kính làm theo, theo sát Thục phi
nương nương, thỉnh an Kim Thái hậu .
“Miễn lễ”. Kim Thái hậu khẽ nâng tay phải, bộ móng tay giả màu vàng cực kỳ bắt mắt.
Thục phi đi đến chỗ đám phi tần ngồi xuống, Hách Liên Mẫn Mẫn tự giác ngồi vào chỗ của mình phía dưới Ngũ hoàng tử phi.
“Lục đệ muội ngủ không ngon giấc ? Sao mắt có vẻ sưng thế?”. Tông Chính Oánh ngồi phía đối điện hỏi Hách Liên Mẫn Mẫn.
Thái hậu nhìn qua, quả thật mắt hơi sung.
“Vợ lão Lục ,làm sao