Edit: Linh Sờ Tinh
“Một người là Nhị tiểu thư Hách Liên phủ
tiểu thư Hách Liên Uy Nhi”. Phó Chiêu nghi lạnh nhạt đáp, thần thái vẫn cao ngạo như trước. “Tiểu thư Uy Nhi từng có “Cách giải mới về Kinh
phật”, từng được viện trưởng viện Hàn Lâm khen ngợi”.
“Về người còn lại thì, cũng có quan hệ sâu xa với Lục hoàng tử phi đấy. Mọi người không ngại đoán thử xem”.
“Chẳng lẽ Hách Liên gia xuất hiện hai vị tài nữ? Vị còn lại là một vị
muội muội nào của Lục hoàng tử phi sao?” Tào Sung Hoa tò mò hỏi.
“Sung Hoa đoán sai rồi. Vị thứ hai là Trắc phi Mộ thị của Lục điện hạ.
Đây không phải là có quan hệ sâu xa với hoàng tử phi sao?”
Mộ thị? Mọi người kinh ngạc. “Cách giải mới về Kinh phật” của Hách Liên
Uy Nhi được chú ý, còn Mộ thị chưa từng được truyền ra là có tài danh
gì.
“Mộ Trắc phi còn có làm thơ làm văn gì sao? Sao chưa từng nghe nói?”.
Tam công chúa Tông Chính Dung cực kỳ buồn bực. Theo lẽ thì người có thể
so sánh với Gia Cát Lịch, chắc chắn phải sớm nổi danh. Mộ trị ngoại trừ
có cửa hàng Giai Nghệ phường và mồm miệng lanh lợi, cũng không nghe nói
có thanh danh khác.
“ Tài danh của Trắc phi không lộ ra là vì nàng ấy cực kỳ khiêm tốn. Cụ
thể văn thơ như thế nào thì nô tỳ không biết”. Phó Chiêu nghi úp mở, nửa như tiếc nuối, hiển nhiên là không thể làm cho mọi người thỏa mãn.
“Chiêu nghi cũng không biết rõ thì làm sao có thể nhận định nàng ta có
tài văn chương nổi bật?”. Không có căn cứ mà chỉ nói miệng thì ai tin.
“Nô tỳ dám nói như vậy đương nhiên là có căn cứ. Khen ngợi văn chương
nàng ấy xuất chúng không phải là nô tỳ, mà là đương kim thánh thượng”.
Lúc làm bạn ở Ngự thư phòng, Phó Chiêu nghi từng ngẫu nhiên nghe Nguyên
Thành đế nói với hạ thần, “Tài văn của Mộ thị quả vô song trong giới nữ
lưu”. Lần đầu nghe thấy lời này, Phó Chiêu nghi thật sự cảm thấy ghen
ghét. Nàng cũng được coi như là có chút tài danh, nhưng chưa từng lọt
vào mắt Nguyên Thành đế. Hoàng thượng cũng từng xem qua thơ nàng làm,
nhưng cũng chỉ khen một câu “chữ tốt” mà thôi.
Đẩy Mộ Tịch Dao ra vào lúc này , quả nhiên cả Phụng An cung đều bất ngờ.
Miệng vàng lời ngọc của Nguyên Thành đế, đương nhiên không ai dám nghi
vấn. Về phần vì sao hoàng thượng lại coi trọng Mộ thị như thế, Phó Chiêu nghi không biết, các nàng cũng không dám lại hỏi tiếp.
Kim Thái hậu vo cùng tin tưởng Nguyên Thành đế. Biết Nguyên Thành đế
chính miệng tán dương Mộ thị, đương nhiên cũng gật đầu tán đồng. “Mộ thị cũng tốt. Học rộng tài cao, rất hiếm có”. Hơn nữa lại là phúc thọ song
toàn, là người có thiên mệnh do chính đại sư đã nói. Đương nhiên, Thái
hậu sẽ không tùy tiện nói ra việc này.
Thái hậu cũng chỉ nhớ rõ mấy vị Chính phi của hàng bối nhi. Nhưng Mộ thị lại là trường hợp đặc biệt, tuy không phải là hoàng tử phi, nhưng để
lại ấn tượng sâu sắc so với bất cứ ai. Nha đầu kia tâm tư nhanh nhạy,
hơn nữa chỉ cần đó là người không ghen tị bá sủng, Thái hậu vẫn có ấn
tượng rất tốt với nàng.
“Trắc phi đúng là người khiêm tốn, nô tỳ thực là chưa từng nghĩ đến”. Tào Sung Hoa cảm thán.
“Đúng vậy a, Mộ thị không chỉ tài đức tốt, ngay cả tài sinh dưỡng cũng có”. Tề phi ca ngợi.
Thục phi lẳng lặng ngồi, dù vậy vẫn ung dung quan sát thái độ khác
thường của đám nữ nhân này, vòng vèo loanh quanh tán thưởng Mộ Tịch Dao. Biết việc này tất có chỗ không đúng, nhưng lại không nhìn ra bên trong
nên bà chỉ có thể âm thầm chú ý, sắc mặt thận trọng.
Chẳng lẽ là muốn nhân dịp Mộ nha đầu không ở đây, không thể phản nên mới mưu tính gì đó? Nhìn Quý phi từ đầu tới cuối không nói một lời, nếu
không biết còn tưởng rằng thị đang đứng ngoài xem cuộc vui.
Đáng tiếc Thục phi đã tranh đấu với nàng ta không phải mới một hai
ngày, mười mấy năm qua, không có ai có thể hiểu rõ nhau hơn đối phương.
Quý phi “bị” dưỡng bệnh ở Ngọc Diệp cung, không tức giận mới là chuyện
lạ. Lần này vừa mới được thả ra mấy ngày, còn không tìm chuyện đổ lên
đầu Mộ nha đầu? Nếu nói chỉ là trùng hợp, Thục phi cũng cảm thấy không
thể tin tưởng.
“Trắc phi vào phủ ba năm, dưới gối đã có con trai trưởng, hiện nay lại
đang mang thai. Con nối dõi của điện hạ hưng vượng là chuyện tốt”. Tam
công chúa Tông Chính Dung bị ảnh hưởng của mẹ là Hoàng Quý phi,thái độ
với Mộ Tịch Dao cũng coi như là hòa thuận. Lời này là có hảo ý, đáng
tiếc lại bị Tông Chính Oánh thêm vào thành một ý vị khác.
“Trong phủ Lục đệ, chỉ có Trắc phi là có động tĩnh, có vẻ hơi quạnh
quẽ”. Lần trước bị Thái hậu răn dạy, lần này Tông Chính Oánh rất cẩn
thận, không dám nói quá mức, chỉ dám khơi mào thôi.
“Lần này