Edit: Linh Sờ Tinh
“Nói đi, chuyện hôm nay ngươi cũng biết? Hách Liên gia định làm gì?”
Thục phi nhìn chằm chằm Hách Liên Mẫn Mẫn, vẻ mặt không vui. Chuyện lớn
như thế, vậy mà bà lại chẳng biết chút gì, đúng là hoàn toàn không coi
bà ra gì?
Hách Liên Mẫn Mẫn đương nhiên biết chuyện này người nhà mình làm không
thỏa đáng, dám bỏ qua Lục điện hạ và Thục phi nương nương, trực tiếp tìm Quý phi và Phó chiêu nghi nói giúp. Thục phi giận dữ cũng là đương
nhiên.
Hách Liên Chương đương nhiên sẽ không tự tiến cử với Thục phi. Từ trước
tới giờ Nương nương luôn đứng về phía điện hạ, chỉ cần điện hạ không
đồng ý, nương nương cũng sẽ không miễn cưỡng. Vì thế muốn Lục điện hạ
mở miệng đồng ý đón Hách Liên Uy Nhi vào cửa, còn khó hơn cả việc cầu
Nguyên Thành đế ban hôn.
Trừ phi, ông ta có gan không sợ rơi đầu , dám nói về lá xăm phụng hoàng
với Thục phi ngay dưới tai mắt trong cung của Nguyên Thành Đế thì may ra mới có cơ hội. Tuy nhiên nếu như thế thì sau đó chính là cơn nổi giận
của Hoàng đế, đến lúc đó thì cái tội “dòm ngó đế vị” vẫn còn nhẹ.
Vì thế sự việc trở nên cổ quái, quanh quẩn rồi rối loạn, khiến cho Thục
phi là mẹ chồng chân chính lại bị ngăn bên ngoài, đến tận khi hồi cung
mà vẫn chưa nguôi tức giận.
“Nương nương, chuyện này là thiếp không đúng, thiếp thật hổ thẹn”. Hách
Liên Mẫn Mẫn cảm thấy áy náy. Nếu không phải tự bản thân mình có vấn
đề, thì Hách Liên gia cũng không thể có cớ mà nhanh chóng vứt bỏ nàng.
“Thứ muội của thiếp từng một lần gặp mặt Điện hạ ở An quốc tự, sau khi
trở về liền nhớ mãi không quên. Thiếp tuy ở trong phủ … hầu hạ điện hạ
vài lần, nhưng bụng lại thua kém không thấy động tĩnh. Vì thế trong nhà
sốt ruột, lại thấy mong muốn của muội muội, liền nghĩ biện pháp đưa nàng vào phủ, giúp đỡ một chút. Gia phụ từng nói nếu có thể có được con nối
dòng, thì sẽ để dưới danh nghĩa của thiếp”.
Chuyện xăm Phụng hoàng tuyệt đối không thể để Thục phi biết được. Nếu để Thục phi nương nương biết, chắc chắn sẽ cưỡng ép Điện hạ đưa Hách Liên
Uy Nhi vào phủ. Bây giờ nàng chỉ đành nửa thật nửa giả miễn cưỡng nói
ra, cùng lắm thì để Thục phi cảm thấy Hách Liên gia sốt ruột, có tâm
tính toán thiệt hơn mà thôi.
Thục phi thấy Hách Liên gia vội vàng, quả nhiên nhíu mày. “Ngươi mới gả
đến bao lâu? Hách Liên Chương vì sao lại không biết điều như vậy?”. Đến
cả quy củ cũng không hiểu, Thục phi thực bất mãn với Hách Liên gia.
“Thiếp cũng chỉ là thoáng nghe qua. Ngày mai nhát định để gia mẫu tiến cung bồi tội với nương nương”.
“Bồi tội thì miễn đi. Nhưng Hách Liên phu nhân cũng mau sớm tiến cung,
bản cung có chuyện muốn thương lượng cẩn thận nói với nàng”.
“Vâng, nương nương, thiếp về sẽ truyền lại tin cho nhà biết”. Trong lòng Hách Liên Mẫn Mẫn thấy rất thoải mái. Chuyện này vừa bắt đầu, Thục phi
đã bất mãn. Hách Liên đại nhân có từng nghĩ xem mình sẽ vì cái lợi nhỏ
mà mất cái lợi lớn hay không?
Hách Liên Chương là một con cáo già, đương nhiên sẽ không quên nhân vật quan trọng như Thục phi nương nương. Vì vậy ngày hôm sau , không chỉ
có Hách Liên phu nhân tới tiến cung thỉnh tội, còn có một vị bình thê
của Hách Liên Chương, mẹ đẻ của Hách Liên Uy Nhi, Lư thị.
Có thể ngang hàng địa vị với Hách Liên phu nhân, đương nhiên không phải
là nhân vật đơn giản. Lư thị trường y thiện vũ, ngôn từ lộ vẻ khiêm tốn. Miêu tả tình cảm của Hách Liên Uy Nhi dành cho Điện hạ làm Thục phi
cũng không khỏi cảm động. Về sau lại là thỉnh tội rồi lau nước mắt, chỉ
nói Hách Liên Uy Nhi ở học xã quen được Tông Chính Oánh, lui tới gặp
mặt lâu ngày nên thân thiết, thật sự không bỏ xuống được tâm ý đối với
Điện hạ, vậy nên mới xin Công chúa một việc nhỏ, mới có một màn hoang
đường ngày hôm qua.
Thục phi cũng không phải kẻ ngốc, lời này tuy có vẻ có lý, nhưng trong
đó quá nhiều nghi vấn, không chỉ đơn giản là có thể che lấp hết. Lại
nhìn Hách Liên phu nhân từ đầu tới cuối đều khinh thường không tiếp lời
Lư thị, liền suy nghĩ liệu có phải là Hách Liên gia tranh đấu gay gắt,
muốn đưa Hách Liên Uy Nhi nhập phủ, chẳng qua là việc tranh cao thấp
giữa đại phòng và nhị phòng mà thôi. Bám được vào Hoàng tử, đương nhiên là một bước lên mây, quyền thế đều có đủ. Về phần Hách Liên Chương, có
hai nữ nhi vào được trong phủ Lục điện hạ ông ta làm sao lại không vui?
Thục phi cũng xuất thân từ đại gia tộc, chuyện mới nghĩ , sẽ nghĩ đến
việc đấu đá gia tộc. Đại phòng đã lên được con đường sáng này, nhị phòng đương nhiên biết con đường này không dễ đi, hơn nữa thời gian cũng
không thích hợp. Lúc này là lúc mà Bát hoàng tử tuyển phi, bọn họ sốt
ruột như thế, lại dùng biện pháp khác tìm đường, vì vậy mới có sự mâu
thuẫn. Chẳng qua là Hách Liên gia làm chuyện này cũng không đẹp, khiến
cho bà phát hiện sự khác thường.
Đối với Thục phi mà nói thì việc Hách Liên Uy Nhi vào phủ có cũng được
mà không có cũng chẳng sao. Chỉ là một nữ nhân mà thôi, cũng không có
liên quan lớn gì tới Tông Chính Lâm. Nếu con trai của mìn coi trọng
người này, thì đưa vào phủ cũng được. Còn nếu chướng mắt, thì ở đâu về
lại đó. Thục phi có chút khúc mắc với việc nữ tử đeo bám người khác.
Thục phi đã rõ ràng ngọn nguồn mọi chuyện, liền thả hai người xuất cung.
Buổi tối, khi Nguyên Thành Đế lật thẻ bài, phát hiện có chút không đúng, so với thường ngày ít hơn một chút. “Có chuyện gì?”.
Phó quản sự của Kính sự phòng Vương Thụy cúi đầu hạ phất trần, đến gần vài bước đáp lời.
“Khởi bẩm Hoàng thượng, Thục phi nương nương đến ngày bất tiện. Chiêu
nghi nương nương bị lạnh, chủ động xin rút thẻ bài. Hoa mỹ nhân và
Trương tiệp dư ban ngày xảy ra va chạm, bị Hoàng quý phi nương nương cấm túc ba ngày”.
Thục phi đến ngày không tiện hầu hạ, Thành Nguyên Đế vốn định đến cung
nàng nhưng không cách nào khác đành định đến chỗ Phó Chiêu nghi ngồi một chút. Không ngờ , chủ động xin rút thẻ bài, hành động đúng là hiểu
chuyện. Băng mỹ nhân làm việc gì cũng mới lạ, Nguyên Thành đế ngồi gần
nửa canh giờ, sau đó mới đến cung Tề phi ngủ lại.
Vương Thụy thấy đã xong việc, áp chế ý cười nơi khóe miệng, vụng trộm đến cung Quý phi lãnh thưởng.
Ngày thứ hai Nguyên Thành Đế đột nhiên giao cho Hoàng quý phi vài
chuyện, sai nàng lưu tâm nhiều đến các vị Hoàng tử, các nữ tử thế gia
tốt vẫn cứ lưu lại, nữ nhân nào có thể sinh dưỡng cũng chú ý cho những
hậu viện cần, hoàng gia không chê nhiều con cháu.
Vốn đã được khẩu dụ của Thái hậu, bây giờ đến Hoàng thượng cũng phân phó xuống, chuyện này nếu không lưu tâm không được. Vì vậy việc tuyển phi
của Bát hoàng tử, không ngờ lại trở nên náo nhiệt. Số lượng nữ tử tuyển
chọn nhiều thành gấp đôi.
Mộ Tịch Dao thờ ơ lạnh nhạt nhìn mọi chuyện từ đầu đến cuối, đến bây giờ, bố cục của Hách Liên Chương vẫn chưa thất thủ.
Dù Lão hồ ly thành công quấy nhiễu cục diện, nhưng Hách Liên Uy Nhi
không nhất định không thể vào phủ Bát hoàng tử. Chỉ là đối tượng kết
hôn trở nên mơ hồ, nếu lại nỗ lực một phen, ai có thể chắc chắn nàng ta sẽ không vào được phủ Lục hoàng tử?
Hách Liên đại nhân đã phí công cố sức, mình đương nhiên cũng không thể
không chịu khó chuẩn bị. Mộ Tịch Dao nhàn nhạt liếc mắt , không động
tĩnh, chu miệng, không vui chờ đợi.
Nàng vốn tỏ ra không có tính nhẫn nại, hiện tại càng tìm được lí do, tay