Mộ Tịch Dao sửng sốt, còn có võ công? Đây là đưa vũ cơ hay là tặng “người thuần sói”? Nhất thời chưa kịp bắt bẻ đã bị Tông Chính Lâm nghiêng người nắm lấy cái mông nhỏ, trên mặt nàng ửng đỏ. Nam nhân này kể cả lúc ở bên ngoài cũng càng ngày càng không kiêng dè gì cả, lấy thân mình ngăn cản tầm mắt của người khác liền vuốt ve đụng chạm.
“Kiều Kiều đã từng nhận lời bản điện hạ , sẽ tặng ta một điệu múa”. Mắt phượng của Tông Chính Lâm nhìn chằm chằm nàng, chậm rãi cúi người xuống.
Mộ Tịch Dao sợ tới mức nhỏ giọng hô một tiếng, cố kỵ ánh mắt bất mãn ngập cả phòng, đành phải vội vã đồng ý, nói là sau khi du hồ về sẽ để hắn thưởng thức điệu múa vụng về của mình.
Tông Chính Lâm lộ vẻ tiếc nuối, tiểu nữ nhân thật là khôn khéo, tính toán thật tốt, chưa từng thấy nàng chịu thiệt thòi bao giờ. Thả lỏng người khẽ vuốt ve lưng nàng, tiếp tục xem múa.
Đám người ngồi ở phía dưới tuy là ánh mắt đều nhìn về phía vũ cơ, nhưng không lúc nào không lưu ý Lục điện hạ và Mộ trắc phi đang ở trong lòng hắn. Mộ thị được phúc nhờ con, càng thêm bừa bãi. Bây giờ lại được độc sủng một thời gian dài, ỷ vào con trai, thường xuyên nấu canh đưa cơm cho điện hạ.
Tề thị là người đầu tiên ngồi không yên, bưng chén rượu nhỏ thướt tha đứng dậy , đi đến trước vị trí chủ vị, “Điện hạ, nô tỳ kính ngài một ly, chúc mừng ngài có được trưởng tử, chúc mừng Trắc phi có được Lân nhi”. (mọi người đừng thắc mắc tại sao lại là Lân Nhi: Lân ở đây là Lân trong Long, Lân, Quy ,Phụng, có ý nói đứa con quý báu đó). Thị nói xong nhẹ nhàng giơ cổ tay trắng noãn lên, đôi môi đỏ mọng dán lên chén rượu bạch ngọc, chậm rãi uống cạn.
Mộ Tịch Dao cảm thấy Tề thị như gái tiếp rượu ở hiện đại vậy, như hoa anh túc xán lạn diễm lệ.
Tông Chính Lâm gật đầu, ngửa đầu uống cạn chén rượu ngon, hiếm khi lại cho Tề thị sắc mặt tốt.
Tề thị lộ vẻ mặt vui mừng, lại quy củ hành lễ với Mộ Tịch Dao mới nhanh nhẹn trở về bàn. Các nữ nhân còn lại lần lượt lên kính rượu, tranh thủ lấy lòng. Mộ Tịch Dao ôn thỏa ngồi trên ghế, lười nhác dựa vào Tông Chính Lâm, cùng hắn hưởng thụ cảnh gấm hoa rực rỡ, giai nhân vờn quanh.
Chỉ là thời điểm đến lượt Khổng thị, thấy nàng hoàn toàn không có vẻ xinh đẹp bức người như xua, ngươc lại dè dặt cẩn trọng, chó chút sợ hãi rụt rè khiếp đảm.
Cuối cùng hai vũ nữ một trái một phải dán lên hắn, Tông Chính Lâm tận hưởng diễm phúc.
Mộ Tịch Dao bị một đám nữ nhân vây quanh cả buổi tối, chóp mũi đầy một mùi son phấn, che ống tay áo, vụng trộm gãi gãi chóp mũi, thật vất vả mới áp chế cảm giác khó chịu, không lộ ra vẻ khói chịu trước mặt mọi người.
Tông Chính Lâm thoáng nhìn động tác nhỏ Mộ Tịch Dao, trong lòng cười thầm, vẫy tay để mọi người lui về, lại đỡ nàng đổi tư thế, cho người mở cửa sổ, khôn ngoan hơn nhiều.
Nhạc sĩ trong phủ nhẹ nhàng chậm rãi rãi tấu ca điệu, các nữ nhân tụ lại nói chuyện phiếm, trong lúc nhất thời oanh oanh yến, phồn hoa rực rỡ.
Mộ Tịch Dao thi thoảng cũng đáp lời với Đường Nghi Như, Trương thị thì thành thật ngồi đó, dùng quả tiến cống mà Mộ Tịch Dao thưởng.
Đang trong lúc náo nhiệt, chén rượu trong tay Đường Tuệ Như ba~ một tiếng rơi xuống, đưa tay ôm ngực đột nhiên ngã xuống, thuận tay nắm lấy quần áo Ngũ thị, Ngũ thị sợ tới mức kêu ra tiếng, bỗng nhiên nhảy ra ngoài.
Ngũ thị nhảy lên, làm mọi người trong phòng lập tức kinh ngạc, đều nhìn về chỗ tiểu Đường thị.
Lúc này mới phát hiện vẻ mặt tiểu Đường thị thống khổ, hô hấp gấp gáp, ho khan không ngừng, hơi thở hổn hển, tựa như có thể tắt thở bất cứ lúc nào. Trong lúc nhất thời chính sảnh vô cùng hỗn loạn, tiếng kêu sợ hãi liên tiếp vang lên.
Hai nha hoàn hầu hạ Tề thị và hai vũ cơ bên cạnh cũng xúm lại bên cạnh điện hạ, đỡ chủ tử đi về phía sau.
Nhóm nữ nhân cũng học theo, nhân cơ hội tiếp cận Tông Chính Lâm, bỗng chốc nhao nhao mà đến.
Không ngờ lúc này Trương thị đột nhiên bị một vũ cơ vung chưởng đánh ngã xuống đất, ôm bụng kêu đau, làn váy đã nhuốm máu.
Lúc này trong sảnh đã loạn càng thêm loạn, hai nữ nhân ngã trên mặt đất, khiến mọi người luống cuống tay chân.
Mặt vũ cơ kia trắng bệch, run rẩy chỉ ngón tay về phía sau, liên lục hô có người hung hăng đẩy nàng một cái. Nhưng mọi người nhìn lại, phía sau nàng ta rõ ràng cũng chỉ có một vũ cơ khác vẻ mặt kinh hoàng hệt nàng ta.
Khuôn mặt tuấn tú của Tông Chính Lâm đen lại, mắt đảo một vòng, mọi người đều co rúm lại lùi về sau hai bước.
Mộ Tịch Dao lập tức đứng lên, để Triệu ma ma nâng Trương thị đến Đan Như uyển, tức tốc thỉnh ngự y. Lại để sai quản sự áp giải hai vũ cơ xuống, nghiêm hình tra khảo.
Mộ Tịch Dao nhìn Đường Tuệ Như, rất giống phát bệnh hen suyễn. Vội gọi Mặc Lan, cẩn thận giao phó vài câu.
Mặc Lan nhận chỉ thị của Mộ Tịch Dao, đỡ Đường Tuệ Như chỉnh Tiểu Đường thị thành nửa nằm nửa ngồi, chậm rãi mát xa