Bên ngoài hoàng cung, thư phòng của đại hoàng tử.
Tông Chính Thuần hôm qua bị một câu “Nhặt xác” của Tông Chính Lâm làm tức giận đến mức rút kiếm chém đứt bình cẩm trong phòng, hôm nay lại bị Nguyên Thành đế gọi vào ngự thư phòng răn dạy.
Nguyên Thành đế lạnh lùng nhìn hắn nói một câu “Chuyện bàng môn tà đạo là chuyện mà một người huynh trưởng có thể làm sao?” khiến cho cả người hắn vô cùng lạnh lẽo.
Vừa xuất cung thì lại nhận được tin , đêm qua Nguyên Thành đế giá lâm Ngọc Diệp cung của quý phi , ở lại một lát liền quay về. Nghe nói sau đó Quý phi đuổi tất cả mọi người ra ngoài, một mình buồn bực ngồi cả đêm.
Tông Chính Thuần ngồi xuống nhìn phụ tá, vẻ mặt hung ác, âm độc mở miệng:
“Việc này có phải là do Lục đệ sử dụng thủ đoạn không?”
Vũ cơ mà hắn tặng là người chọn trăm lấy một, được nuôi dưỡng năm năm. Sao lại có thể bất tài vô dụng như thế?
“Điện hạ, chuyện thị thiếp của Lục hoàng tử sinh non là thật, ngày hôm qua Thái y viện liên tục đưa hai vị ngự y đến khám.” Một mưu sĩ tuổi trung niên đứng dậy bẩm báo.
“Lục điện hạ tuyệt đối không thể lấy tính mạng huyết mạch của mình để đổi với tính mạng của hai nữ nhân kia. Trái lại thần hoài nghi, có phải là vị kia hay không?” Nói xong còn chỉ về phía hậu viện.
Những người còn lại tỉnh ngộ trong nháy mắt, chắc là thế rồi? Nếu là do vị kia động thủ, vừa có thể trử khử cái thai như cây đinh trong mắt xong, lại có thể phế đi quân cờ tranh thủ tình cảm với Lục điện hạ.
Mọi người vội vàng phụ họa, đều nói chắc chắn chủ mưu là Mộ trắc phi.
Tông Chính Thuần nhớ đến nữ nhân được Tông Chính Lâm ôn nhu chiều chuộng kia, nàng thật sự có thể phế đi người của mình vậy sao?
Ngẩng đầu, hắn đã có phán đoán. Nếu đã có hiềm nghi, vậy không thể buông tha. Người đàn bà kia dám làm hại hắn cùng quý phi bị Nguyên Thành đế chán ghét vứt bỏ, dù là mỹ nhân khác người đi nữa hắn cũng có thể khiến cho nàng hương tiêu ngọc vẫn.
Mộ Tịch Dao ở trong Đan Nhược Uyển nhàn nhã ôm Bánh Bao, mấy ngày gần đây hậu viện vắng vẻ lạnh lẽo một cách lạ thường .
Đầu tiên là Trương thị sinh non, sau đó là vũ cơ bị đánh chết, rồi Tiểu Đường thị lại bị truyền ra cần tĩnh dưỡng nửa tháng. Hơn nữa Khổng thị bị Tông Chính Lâm cảnh cáo. Trong lúc nhất thời đám nữ nhân hậu viện bị phế đi một nửa, khó trách lạiyên ả kỳ dị vậy.
Bánh bao nhỏ bây giờ rất hoạt bát, dù mấy ngày nữa mới đầy ba tháng đãrất muốn xoay người, khoảng thời gian chơi đùa cũng càng ngày càng dài. Hắn thích nhất chính là dính lấy phụ thân, đặc biệt là rất yêu thích đùa nghịch tóc mai của Tông Chính Lâm hoặc là được phụ thân nâng hắn lên cao.
Mộ Tịch Dao thường xuyên ngồi một bên, nhìn Tông Chính Lâm cực kì nhẫn nại với con trai của hắn, đưa mắt nhìn, thấy rất ấm áp. Chỉ tiếc là thời đại khác nhau, nếu không thì cũng coi như là viên mãn như ý.
“Điện hạ” Mộ trắc phi bước nhẹ đến, đón lấy nhi tử với đôi mắt đang hưng phấn đảo qua đảo lại trong tay Tông Chính Lâm rồi gọi nhũ mẫu vào đưa hắn xuống. Bánh bao nhỏ gần đây ngủ không ngoan, phải dỗ dành mới bằng lòng nhắm mắt ngủ.
Đưa tay giúp Tông Chính Lâm vuốt lại trung y bị Thành Khánh vò nhăn, mới mở miệng.
“Thiếp nghe nói mấy ngày nữa là tết Khất Xảo (ngày tết có thời nhà Chu, vào ngày 7/7 âm lịch, vào ngày này phụ nữ sẽ cầu Chức nữ cho mình tài may vá thêu thùa), Tây hồ sẽ có hội đèn lồng, ngài và thiếp cùng đi có được không?” Mộ Tịch Dao nhớ rõ Tông Chính Lâm đã hứa với mình sẽ cho mình đi du ngoạn nhưng còn chưa được thựa hiện.
Tông Chính Lâm nhìn nàng đứng trước ngực cúi đầu chỉnh đốn lại quần áo, dịu dàng an tĩnh, liền kéo nàng tựa vào trong lòng, bàn tay to vuốt mái tóc dài mềm mượt của nàng.
“Khi đến mùa Đông, các dân tộc Tây Bắc thô bạo sẽ cướp bóc càng lúc càng tùy tiện. Công việc ở binh bộ bề bộn, thời gian sắp tới chắc ta sẽ thường xuyên về muộn. Nếu nàng muốn đi, dẫn theo Vệ Chân, đi sớm về sớm.”
Trong mắt Mộ Tịch Dao lóe tinh quang, Tông Chính Lâm không đi được? Thật là chuyện tốt! ! !
Ngày hôm sau, Mộ trắc phi theo thường lệ ôm bánh bao nhỏ vào cung thỉnh an, Thục phi nương nương đối với với lòng hiếu thuận của trắc phi rất là vừa lòng.
Mỗi lần bà thấy Thành Khánh đều yêu thích không thôi, đến khi trêu đùa hắn mệt mỏi rồi, sẽ ở bên cạnh nhìn hắn tự mình đùa giỡn ầm ĩ.
Một nhóm nữ nhân thấy thằng bé tự mình xoay qua xoay lại, thì cười vui vẻ. Hơn nữa quần áo mùa đông rất dày, thằng bé nhìn càng thêm mập mạp, càng khiến cho người khác thêm yêu thích.
Ngay cả Nguyên Thành đế từng tình cờ gặp gỡ hắn một lần, thấy tôn tử ra sức diễn xuất, long nhan rất vui vẻ, không ngớt khen ngợi Mộ Tịch Dao rất giỏi, nuôi dưỡng tiểu tử kia có thân thể khỏe mạnh, tinh lực tràn đầy.
Mộ Tịch Dao ôm Bánh bao nhỏ, cùng Tứ hoàng tử phi đi dạo ở ngự hoa viên, nói đến chuyện du hồ vào tết Khất Xảo, vô cùng hăng hái.
“Ngươi đã là mẫu thân rồi, còn hí hửng như vậy. Đều tại điện hạ