Mạc Oản Thanh nghe người gác cổng báo Trắc phi phủ Lục hoàng tử tới, rất kinh ngạc.
Mộ thị có thai đã sáu bảy tháng. Chẳng lẽ là tới đòi công đạo cho thứ muội.
“Tẩu tử, thiếp không mời mà tới, đã quấy rầy rồi”. Mộ Tịch Dao thản nhiên cười, không nhìn ra chút nào là đến kiếm chuyện.
“Nào có chi mà quấy rầy, đều là chị em dâu, đừng khách sáo”. Mạc Oản
Thanh vội đưa nàng đến sân Mộ Tịch Đình. “Thứ phi hôm qua sinh non,
thương tâm cả đêm, cũng không muốn ăn gì. Muội muội vẫn nên khuyên bảo
một chút, hiện giờ thân mình còn đang phải chịu tội, nếu không điều
dưỡng cho tốt, về sau làm sao sinh được nữa”.
Mộ Tịch Đình sinh non, Mạc Oản Thanh cũng không có chút vui mừng nào, mà ngược lại , cực kỳ không vui. Mới tiếp nhận quyền quản gia từ tay hoàng tử phi, liền xảy ra việc này, rõ ràng là đánh vào mặt nàng. Hôm qua
điện hạ nhận được tin tức đã ở chỗ Thứ phi trấn an một hồi lâu, lúc đi
ra cũng chưa từng cho nàng sắc mặt tốt. Lúc này Mộ Tịch Dao đến có thể
giúp đỡ an ủi Thứ phi, nàng thì thấy càng vui mừng thanh nhàn.
“Tỷ muội hai người nói chuyện một lát, ta cũng không ở lâu, muốn gì nói với nha hoàn ngoài cửa một tiếng là được”.
Mộ Tịch Dao gật đầu cảm tạ, lúc này mới cẩn thận nhìn người đang nằm trên giường.
Đương nhiên là sắc mặt khó coi , mắt đầy quầng thâm, chắc chắn là không
ngủ được mấy. Giường chăn sạch sẽ, được chiếu cố khá tốt.
“Muốn chết có phải không?” trong phòng không có người ngoài, Mộ Tịch Dao nghiêm mặt. Nhìn Tịch Đình với dáng vẻ muốn chết không muốn sống liền
nổi giận.
Cuối cùng thì trong mắt Mộ Tịch Đình cũng dần dần có phản ứng, nhìn Mộ Tịch Dao nước mắt tuôn rơi không ngừng .
Đã nghe theo lời nhị tỷ tỷ, cầu điện hạ chuyển mình đến sân Trắc phi,
thế mà vẫn bị người tính kế, mất đi đứa nhỏ. Hôm qua điện hạ cũng kiên
nhẫn an ủi, nhưng không sao xoa dịu được nỗi đau trong lòng. Vì sao mình đã ẩn nhẫn như thế, vẫn không thoát được.
“Nhị tỷ tỷ, muội an phận ở trong viện của mình, chỉ cầu có một đứa trẻ
để nuôi dưỡng ở bên người mà thôi. Muội không tranh tình cảm, cũng
không tranh chấp với ai, vì sao trong phủ không dung được muội?” Tính
tình Mộ Tịch Đình vốn nhẹ nhàng, từ trước đã có thói quen phụ thuộc
người khác, hiện tại ngay cả điện hạ cũng không giữ được đứa nhỏ của
nàng, nàng còn có gì có thể trông mong nữa.
“Không muốn bị người khác tính kế, thì học tính kế người khác. Muội mới
là ngày đầu tiên tiến vào hậu trạch sao? Những đạo lý này mà cũng không
rõ. Không phải là không ai chịu tha cho muội, mà là trong hậu trạch vốn
không thể dung được nữ nhân nào cả. Không đối phó được mấy âm mưu hậu
trạch, muội làm sao có năng lực mà sinh con? Cho dù muội may mắn có con
trai con gái, thì làm sao nuôi lớn chúng được?”
“Muội cũng đừng quên, muội ở trong này cam chịu, kẻ ra tay lại đang đắc ý vô cùng. Đừng để bị người ta ra tay mà còn không biết đáp trả. Mộ gia
ta mặc dù không phải danh gia vọng tộc, cũng không thể để người ta bắt
nạt như thế được”.
Mộ Tịch Dao hận nàng ta không tranh giành, chẳng khác gì Mộ thị của đời
trước. “Tịch Dao” ngốc kia đã sai lầm cả đời, giờ lại thấy Mộ Tịch Đình
còn trẻ tuổi như thế. không nên để nàng lại dẫm lên vết xe đổ đó.
“Hôm qua sao lại sảy ra chuyện?”
Mộ Tịch Đình bị tỷ tỷ giáo huấn, có chút thông suốt, mặc dù ý chí cầu
sinh chưa thực mạnh mẽ, nhưng thù hận thì lại như sóng cuồn cuộn mà đến.
“Hôm qua Tưởng Thứ phi mang theo tiểu chủ tử đến thăm, lúc đầu vẫn tốt.
Về sau đột nhiên tiểu chủ tử ầm ĩ đòi thả diều. Trắc phi liền sai người
dẫn hắn đến hoa viên chơi. Khi đó muội đang ở nhà thủy tạ hóng mát, thấy nhiều người nên muốn về phòng tránh đi, ai ngờ…”
Mộ Tịch Dao nghe xong, lông mày nhíu chặt. Tưởng Thứ phi? Hẳn là nữ nhân đời trước bắt nạt chèn ép vợ con của Đệ Ngũ Dật Triêu?
“Nữ nhân kia có một thứ nữ?”
“Vâng. Điện hạ hiện giờ có hai trai một gái, nàng ta có một trai một gái, ngày thường trong phủ rất được sủng ái”.
Sắc mặt Mộ Tịch Dao trầm xuống, việc này khá khó khăn. Nữ nhân kia là
sủng thiếp của Tông Chính Minh, nhưng không phải là kẻ thông minh. Sợ là lần này đã gánh tội danh thay cho người khác. Dù có tra ra manh mối,
chỉ sợ cũng chỉ có thể bắt đối phương xuống nước chút mà thôi.
“Tịch Đình, muội cứ dưỡng thương trước đã, việc này không đơn giản. Sợ
là Tưởng thị cũng bị người khác tính kế, hung thủ là một người khác”.
Mộ Tịch Đình vốn hận Tưởng thị, giờ nghe Mộ Tịch Dao nói, nhất thời không có điểm nào để dựa vào cả.
“Việc cần nhất bây giờ là điều dưỡng thân thể, cầu điện hạ cho vài người đắc lực đến bên người muội