Khi Mạc Oản Thanh nhận được tin báo, vẫn không thể tin được. Đường đường là một Trắc Phi lại làm ra chuyện này? Vấn đề lớn nhất là, Trắc Phi này còn là trắc phi của nhà khác!
Mặc dù mừng rỡ khi Mộ Tịch Dao thu thập Lâm thị, nhưng thể diện của phủ
vẫn phải giữ lại, dù sao đó cũng là người của Ngũ điện hạ, không thể
đánh bị đánh đến tàn phế được . Đang muốn dẫn người đến thu thập , chợt
nghe nha hoàn bẩm báo điện hạ đã hồi phủ.
Tông Chính Minh vốn đang nghĩ về Mộ Tịch Đình, nghĩ đến đứa nhỏ thì
trong lòng thực khó chịu. Nhưng vừa đi đến góc đường chợt nghe được phía trước có tiếng ồn ào tranh cãi, hắn liền dẫn người đi sang.
Vượt qua mấy cây hải đường, cảnh tượng trước mắt bỗng trở nên rõ ràng .
Lâm thị cả người đỏ ửng đang quỳ trên mặt đất, còn bị người khác đè chặt vả miệng. Hắn chỉ nhìn thấy được một bên mặt của nữ tử ngồi trong đình, nhưng chỉ vừa liếc qua liền biết đó là người nào.
Tông Chính Minh ngừng lại một lát, cẩn thận nhìn nàng. Nàng mặc mootj
chiếc áo váy màu xanh thẫm, mái tóc chỉ vấn kiểu đơn giản, không tô son
điểm phấn, nhưng khuôn mặt như ngọc. Nàng đang nhàn nhã thưởng thức cảnh hồ, dáng vẻ tao nhã, tựa như đang chìm đắm trong cảnh đẹp, không bị ảnh hưởng bởi những gì đang sảy ra.
Cất bước vào trong đình, mà nữ tử đang ngồi đó vẫn chưa nhận ra, Lâm thị ở bên ngoài thì lại gào khóc không thôi.
“Điện hạ, điện hạ cứu mạng! Nữ nhân ác độc này muốn đánh chết thiếp!”
Mộ Tịch Dao quay đầu lại, nhìn nam nhân ôn nhã đang bước đến gần.
Đúng quả thật là cảnh đẹp ý vui, một bức họa mỹ nam đẹp biết bao!
Y phục màu trắng luôn hợp với Tông Chính Minh, điểm này chính là tử
huyệt Mộ Tịch Dao. Nếu trong tay hắn cầm thêm một chiếc quạt xếp, hoặc
đeo bội kiếm bên hông, thì còn tốt hơn nữa. Mộ Tịch Dao bị tiểu thuyết
võ hiệp đầu độc , đang miên man tưởng tượng.
Tông Chính Minh thấy ánh mắt tán thưởng rõ ràng của nàng, rất hưởng thụ. Lướt qua kẻ không biết thời thế là Lâm thị , tiến thẳng vào đình.
“Thỉnh an Ngũ điện hạ.” Mộ Tịch Dao nâng bụng, dáng vẻ ra sao cũng không thấy vẻ phong nhã.
“Không cần đa lễ, ngồi đi.” Tông Chính Minh thấy nàng quả thật y lời
ngồi xuống, chẳng từ chối cũng chẳng ngại ngùng, có chút sững sờ.
Cũng đúng, nàng vốn là như vậy, đây mới là người hắn gặp trên đường ngày đó, không nhịn được mà ra tay cứu người.
Lâm thị quỳ trên mặt đất, từ khi Tông Chính Minh nhìn cũng không nhìn
lướt qua thị mà đi vào đình, bèn ngừng kêu khóc, không hề phản kháng.
Đúng như lời người kia nói, Mộ thị đúng là tai họa! Không thì sao điện hạ lại…
“Điện hạ không hỏi thiếp lý do sao ?” Mộ Tịch Dao nghiêng đầu tò mò dò
xét. Kiếp trước có mấy ai có thể sánh vai cùng Tông Chính Lâm như người
này, phong độ tư thái cũng là độc nhất vô nhị, không hề làm người khác
chán ghét.
” Chẳng lẽ Trắc phi lại vô duyên vô cớ , từ trong cung chạy tới đây chỉ
để giáo huấn một người không có liên quanư?” Tông Chính Minh buồn cười.
Tính nết Lâm thị ra sao, chẳng lẽ hắn không biết?
“Điện hạ nói vậy là được rồi. thế nhân khen Ngũ điện hạ, công tử văn
nhã, khí độ bất phàm. Thiếp thật đồng ý.” Mộ Tịch Dao gật đầu tán
thưởng. Ngụ ý là “nếu hôm nay ngài trách tội, thì chính là hẹp hòi, chắc sẽ nổi danh ”.
Tông Chính Minh cười khẽ, khá khen cho Mộ thị, còn chưa trách tội,đã
chụp mũ ngay. Nhìn dáng vẻ ung dung của nàng hắn cũng thấy an nhàn. Nói
chuyện với một nữ tử như thế này hắn cũng thấy nhẹ nhàng khoan khoái.
“Điện hạ đã trở lại, cũng không tới phiên thiếp tùy tiện bừa bãi. Hôm
nay mạo phạm, xin thứ lỗi. Vậy thiếp liền cáo từ, chỉ mong điện hạ chăm
sóc cho muội muội của thiếp.” Mộ Tịch Dao nghiêm túc nói, từ từ hành lễ.
” Lần này muội muội của nàng bị ủy khuất, bản điện hiểu. Yên tâm.”
Tông Chính Minh gọi người nâng kiệu mềm đến, không để nàng đi bộ.
“Đi đường cẩn thận, thay ta hỏi thăm Lục đệ.”
“Thiếp tạ ơn điện hạ.” Mộ Tịch Dao lại hành lễ, gọi Triệu ma ma rời đi.
Đợi Mộ Tịch Dao đi xa, Tông Chính Minh mới quay đầu nhìn Lâm thị đã xụi
lơ trên mặt đất. Trên gương mặt sưng phù còn đọng nước mắt, Tông Chính
Minh nhíu mày.
“Truyền ngự y giúp nàng ta chẩn trị , sau đó cấm túc ba tháng.”
Lâm thị nghe điện hạ phạt nặng như thế, hận ý cuồn cuộn nổi lên. Cho dù
đắc tội với Mạc Oản Thanh, điện hạ cũng không trách cứ chút nào. Lần này chỉ là khiêu khích nữ nhân kia mấy câu, không chỉ bị đánh, còn bị giam
lỏng ba tháng, thù này, một ngày nào đó nàng nhất định sẽ trả đủ.
Mạc Oản Thanh dẫn người khoan thai đi đến, vừa đúng lúc Tông Chính Minh
rời khỏi, liền đuổi theo sau. Lại nghe kết cục Lâm thị, trong mắt lộ ý
cười. Khiến cho phủ hoàng tử phủ hổ thẹn, quang cảnh về sau, hiển nhiên
có thể lường được ra sao.
“Chủ tử, Lâm thị bị điện hạ cấm túc ba tháng.”
“Đồ vô dụng, phạt là phải.”
” Mộ thị …”
“Nàng ta cũng không vùng vẫy được lâu đâu.”
Móng tay sơn đỏ của nữ tử khẽ vuốt lên tóc mai.
Trên đường về kinh, Tông Chính Lâm liên tiếp thu được hai phong thư, tất cả đều liên quan đến Mộ Tịch Dao. Đang tức giận vì nàng không nghe dặn
dò của hắn thì nghe Vệ Chân xin gặp.
“Chủ tử, có thư của Trắc Phi.”
Tông Chính Lâm vén mành, trên người còn khoác cẩm bào. Cầm thư ngồi lại
xuống xe ngựa, nhìn Tô thị đang giơ bình thuốc trên tay, bảo nàng lui
ra.
“Điện hạ, vẫn nên để thiếp bôi thuốc xong đã, chỉ cần một lát thôi.” Tô Lận Nhu nắm chặt bình thuốc trong tay, cúi mặt nói.
“Đi ra ngoài.”
Tô Lận Nhu cứng người, hành lễ cáo lui.
Thư từ gì mà phải gấp gáp chuyển giao đến đây? Hai phong hôm nọ đã chọc
cho điện hạ bất mãn, hôm nay lại thêm một phong, là thư thỉnh tội chăng?
Tô Lận Nhu không biết tình hình cụ thể, nhưng đã đoán đúng nguyên nhân.
Đúng là thư thỉnh tội của Mộ Tịch Dao, nhưng không phải vì việc nàng tự
mình xuất phủ, mà là việc nàng chống đối chính phi Hách Liên.
Hôm ấy sau khi trở về, Hách Liên Mẫn Mẫn nhận được tin tức nàng vả miệng Thứ phi của phủ người ta, tức giận đến Đan Như uyển răn dạy một trận.
Bất chấp đang ở ngoài sân chỉ trích nàng làm mất thể diện của phủ hoàng
tử, làm tổn haị thanh danh điện hạ.
Mộ Tịch Dao đã đi lại cả ngày, không còn sức mà đối phó với những lời
lải nhải giáo huấn của nàng ta, trực tiếp vung khăn rời đi. Để lại mình
Hách Liên Mẫn Mẫn, tức giận la hét đòi cấm túc nàng.
Mộ Trắc Phi tự biết, mình không đúng, sai người đóng cổng lớn, tuyên bố “Tự suy ngẫm.”
Tin tức này vừa truyền ra, Điền Phúc Sơn thở phào nhẹ nhõm, cũng may
cuối cùng thiện tâm của Dao chủ tử cũng xuất hiện, trò đùa này, dù sao
cũng chưa quá giới hạn. Đóng cửa ở trong viện? Đó chẳng là vấn đề gì,
chi phí thức ăn vẫn như cũ, như thế hóa lại được thanh tĩnh. Điền Phúc
Sơn âm thầm mong Dao chủ tử tốt nhất nên đóng cửa lâu một chút.
Vì thế Mộ Tịch Dao thỉnh tội, phong thư cáo trạng cụ thể đã đến tay Tông Chính Lâm.
Lục điện hạ xem thư, chỉ có hai hàng là viết về việc nàng tự kiểm điểm
lại mình, còn lại toàn bộ hai trang giấy là làm nũng, cáo trạng , nói
mình bị ủy khuất , cầu có chỗ dựa. Khóe môi hắn nhếch lên nụ cười mà
ngay cả hắn