“Thẳng thắn cái đầu ngài ý!” Sau khi Quyền Mạch Ngự rời khỏi đây, Tư Tuyết không nhịn được hét to.
Sau đó nàng ngồi ngẩn người trên giường một hồi lâu, nàng bực bội nắm lấy tóc mình, cuối cùng cứ nằm lì trên giường rồi ngủ thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau.
Vừa sáng ra Hi Thần đã đến nơi Tư Tuyết ở, phát hiện Tư Tuyết vẫn thức dậy làm việc của mình như bình thường, như thể đêm qua không xảy ra chuyện gì cả.
Không thể nào như vậy được, rõ ràng nàng ta đã phái người đi giết Tư Tuyết mà! Chuyện này đã xảy ra hai lần rồi, thật sự rất đáng nghi ngờ!
Vậy nên đến tối Hi Thần lại phái người thứ ba đến giết Tư Tuyết.
Kết quả vẫn giống như vậy, đến sáng sớm hôm sau Tư Tuyết vẫn thức dậy như bình thường, không xảy ra chuyện gì cả, Hi Thần thấy mình sắp phát điên rồi, phải biết rằng muốn bồi dưỡng một tử sĩ là chuyện khó khăn chừng nào.
Cứ như vậy Hi Thần cực kỳ không cam lòng, liên tục phái người đi giết Tư Tuyết trong bảy ngày liền, đều bị Tư Tuyết yên lặng giải quyết, đồng thời ngày hôm sau nàng sẽ không để lộ ra chuyện gì cả, khiến cho Hi Thần giống như con ruồi nhặng mất đầu, không biết nên làm gì tiếp theo.
Cuối cùng đến buổi sáng ngày thứ tám.
“A!” Hi Thần ở trong điện gào lên.
Nàng ta phát hiện bảy thi thể dưới gầm giường của mình!
Có người bẩm báo với Quyền Mạch Ngự, sau khi Quyền Mạch Ngự biết chuyện thì đến chỗ Hi Thần xem sao. Lúc này nàng ta đã bị doạ sắp ngất rồi.
Ở nơi khác.
“Cô nương, trong phòng của Hi Thần đại nhân xuất hiện bảy thi thể, thật đáng sợ.” Thanh Nha khẽ nói bên tai Tư Tuyết.
Tư Tuyết đang ngủ duỗi cái lưng mệt mỏi, nàng ngáp một cái, khoé miệng dần nở nụ cười.
“Ha ha ha! Có tội thì đáng bị phạt! Chúng ta không cần quan tâm đến nàng ta đâu Thanh Nha, ngủ tiếp đi.” Tư Tuyết xoay người tiếp tục ngủ.
Thanh Nha bất đắc dĩ thở dài, quay người đi chuẩn bị bữa sáng cho Tư Tuyết.
Suy nghĩ của Tư Tuyết cũng đã sớm bay xa, sao còn ngủ được nữa.
Đoán chừng
bây giờ Hi Thần kia đã bị doạ trắng bệch mặt rồi, hi hi, lần này Hi Thần phải chịu thiệt ngầm, chỉ có thể nuốt vào trong bụng thôi, nếu như nàng ta nói với Quyền Mạch Ngự là do Tư Tuyết giấu người dưới gầm giường thì chính nàng ta cũng sẽ bại lộ.
“Đúng là quá sảng khoái…” Tư Tuyết cười hì hì lẩm bẩm.
Nàng muốn xem Hi Thần còn có chiêu gì nữa, lần này kinh hỉ tặng cho Hi Thần đã đủ lớn rồi.
Một lát sau Tư Tuyết rời giường đi rửa mặt.
“Cô nương, Hoàng thượng bảo ngài vào nội điện tìm ngài ấy ạ.” Thanh Nha tìm thấy Tư Tuyết thì nói với nàng.
Nghe Thanh Nha nói vậy thì Tư Tuyết hơi sửng sốt.
“Hắn tìm ta làm gì vậy?” Tư Tuyết nghi hoặc hỏi: “Ta còn chưa ăn điểm tâm mà.”
“Điều này Thanh Nha cũng không biết ạ, cô nương, ngài mau đi đi, đi nhanh về nhanh để ăn điểm tâm, nếu không sẽ nguội hết mất.” Thanh Nha nói với Tư Tuyết.
Tư Tuyết đồng ý rồi đi đến chỗ Quyền Mạch Ngự.
Vừa vào chính điện thì đã thấy Quyền Mạch Ngự đứng ở phía trên đưa lưng về phía nàng.
“Chủ tử, ngài tìm ta sao?" Tư Tuyết gọi Quyền Mạch Ngự.
Nghe thấy tiếng của Tư Tuyết thì Quyền Mạch Ngự dần lấy lại tinh thần, hơi nheo mắt nhìn Tư Tuyết.
“Đến đây.” Quyền Mạch Ngự trầm giọng sai bảo.
Tư Tuyết nhếch miệng, bất đắc dĩ đi qua đó.
Hắn bảo nàng qua thì nàng phải qua sao, nàng đã lưu lạc đến mức này từ khi nào vậy? Quả thực mất hết mặt mũi mà.
“Trẫm biết thi thể dưới giường Hi Thần đều do ngươi làm.” Quyền Mạch Ngự quay đầu nhìn Tư Tuyết, gằn từng chữ nói.