Nghe Quyền Mạch Ngự nói vậy Tư Tuyết hơi sửng sốt, sau đó nàng nhún vai, hỏi một cách hờ hửng: “Vậy thì sao chứ?”
“Không có gì cả.” Quyền Mạch Ngự hơi nhíu mày: “Ta biết ngươi sẽ không vô duyên vô cớ làm chuyện này, vậy nên ngươi hãy nói cho trẫm biết lý do đi.”
Tư Tuyết nhất thời sững người.
Nàng không ngờ Quyền Mạch Ngự lại tin tưởng mình như vậy.
Lúc này đột nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng động ồn ào, hai người lập tức ngẩn ra. Bên ngoài có tiếng binh khí kèm theo tiếng đánh nhau, thậm chí Tư Tuyết còn ngửi thấy mùi tanh của máu.
Tư Tuyết còn chưa kịp nói gì thì Vân Hiên đã xông vào: “Hoàng thượng, người của Nam U Quốc tấn công, bây giờ đã đến trung điện, mà ngoại điện cũng có người của Nam U Quốc, hai bên nội ứng ngoại hợp, hiện tại Cô Vực đang rất nguy hiểm.”
Quyền Mạch Ngự lập tức nhíu chặt mày.
“Đã xảy ra chuyện gì? Sao bọn hắn có thể im lặng lẻn vào trung điện mà chẳng có động tĩnh gì vậy?” Quyền Mạch Ngự thấp giọng quát.
“Cái này còn phải hỏi nữa à, trước đó ta đã nói rồi không phải sao, Nam Thiên Ức đã phát tín hiệu ra bên ngoài, nhưng tín hiệu kia không truyền đi xa, vậy chắc chắn trong Cô Vực của các ngài có nội gián.” Tư Tuyết lập tức đáp lời Quyền Mạch Ngự.
Nghe Tư Tuyết nói vậy, sắc mặt của Quyền Mạch Ngự lại càng nặng nề.
“Phái người cố thủ điện Cô Tinh.” Quyền Mạch Ngự trầm giọng sai bảo.
“Vâng ạ.” Vân Hiên vội vàng vâng lời rồi lui ra ngoài.
Tư Tuyết ngước mắt lên nhìn Quyền Mạch Ngự, mấp máy môi: “Chủ tử, người của Nam U Quốc đều rất âm hiểm, người của Cô Vực các ngài biết đối phó thế nào ư?”
“Người biết giải độc không nhiều, biết giải chú thuật lại càng ít, biết giải cổ độc thì gần như không có.” Quyền Mạch Ngự trầm giọng trả lời, sắc mặt hắn rất khó coi.
Không ngờ rằng lúc này Nam U Quốc lại tấn công. Xem ra Nam Thiên Ức đã nắm giữ tình báo gì rất ghê gớm nên người Nam U mới vội muốn đoạt hắn ta lại như vậy.
Tư Tuyết không nhịn được đỡ trán, khó chịu ra mặt.
“Vậy chúng ta ra ngoài ứng chiến đi chủ tử.” Tư Tuyết
nhìn Quyền Mạch Ngự, thấp giọng nói.
Nói xong Tư Tuyết rút Chi Huy ra khỏi vỏ rồi chuẩn bị lao ra ngoài.
Quyền Mạch Ngự kéo Tư Tuyết lại: “Ngươi ở lại đây, để trẫm đi.”
Nói rồi Quyền Mạch Ngự bay thẳng ra ngoài, cứ thế mà ném Tư Tuyết ở trên mặt đất.
“Cái đầu … ngài ấy…” Tư Tuyết không nhịn được chửi đổng.
Quyền Mạch Ngự đi vào trung điện.
Vừa vào phạm vi chiến trường thì Quyền Mạch Ngự đã thấy trên đất có một đống người ngã xuống. Toàn bộ đều là người Cô Vực, người Nam U Quốc chẳng có bao nhiêu, nhiều nhất chỉ có mười người nhưng bọn chúng lại đang chiếm thế thượng phong.
Hi Thần đã hôn mê bất tỉnh, tứ đại hộ vệ giờ chỉ còn ba người đang canh giữ ở đây, nhưng rõ ràng đã lực bất tòng tâm. Dù sao độc của Nam U Quốc đúng là không thể coi thường được.
Trong không khí tràn ngập sương mù màu đen, vừa nhìn đã biết có kịch độc.
“Nam U Quốc các ngươi chỉ biết dùng ám chiêu, có gì giỏi đâu chứ!” Vân Hiên một tay siết chặt đuôi kiếm, một tay che mũi mình hét to.
Một kẻ trong đám người Nam U Quốc nở nụ cười âm trầm.
“Trên chiến trường thì chỉ cần thắng là được rồi, ai quan tâm ngươi có dùng ám chiêu hay không?” Người kia cười quái gở.
Vân Hiên suýt nữa tức chết, đầu ngón chân chạm vào mặt đất, cơ thể hắn ta bay lượn ra ngoài, tốc độ của hắn cực kỳ nhanh, cổ tay vừa động thì mũi kiếm đã trực tiếp đâm về phía yết hầu của kẻ kia.
Tên kia không ngờ Vân Hiên đã trúng độc nhưng vẫn còn có thể linh hoạt như vậy, lập tức giật nảy mình, vội vàng tốn sức né tránh sự tấn công của Vân Hiên.