Sự tình đột nhiên đến như vậy, liền không có cách nào xác định đến cùng đã xảy ra chuyện gì, tuy rằng trong lòng mỗi người đều suy đoán riêng, nhưng lần thượng triều này đến đây là không thể duy trì tiếp được nữa.
Tiểu hoàng đế có chút mất tập trung, mà Tề Tĩnh Uyên lại nghĩ đến một vài việc.
Về phần Tạ Lâm Khê, hắn đang chuẩn bị phát huy bản lĩnh châm chọc khiêu khích với bất kỳ ai định bỏ đá xuống giếng đây.
Chỉ là mấy người này thấy Chương Hiển vừa lên tiếng đã bị vùi dập, bọn họ lại không có chứng cứ xác thực chứng minh Tống An có liên quan đến chuyện này, không thể làm gì khác hơn đành tạm thời kiềm chế lại, chờ kết quả điều tra có thêm tiến triển, bọn họ lại mở miệng cũng không muộn.
Dù Tạ Lâm Khê có biện giải cho Tống An như thế nào đi nữa thì chuyện người nhà họ Tả chết ở Cẩm Châu cũng là sự thực không thay đổi được.
Khi thật sự truy cứu, Tống An không thể không liên can được.
Giữ chắc cái tư tưởng này, bọn họ cũng không tiếp tục tìm cớ nữa.
Tiểu hoàng đế thấy tất cả mọi người trầm tĩnh lại, liền mở miệng nói bãi triều.
Triều thần tâm sự nặng nề, hành lễ lui ra.
Tạ Lâm Khê đi theo sau Tề Tĩnh Uyên ra khỏi đại điện, chỉ thấy hoa tuyết nho nhỏ lúc sáng sớm, giờ nãy đã lớn hơn rất nhiều.
Ông trời cũng giống như đang dùng phương thức này mà chia buồn với người chết.
Tề Tĩnh Uyên đứng ở trên bậc thang nhìn sắc trời một chút, nói: "Xem ra ngày hôm nay tuyết này sẽ không dừng, cũng không biết Khâm Thiên giám đối với chuyện này có giải thích gì không đây." Từ lúc lần trước tiểu hoàng đế nói Khâm Thiên giám tính qua việc xây dựng Thánh Lân đài là chuyện tốt, y đã thấy Khâm Thiên giám này vô cùng ngứa mắt, khi nhắc đến cũng có chút cảm xúc khó giải thích được.
Tạ Lâm Khê nói: "Người người đều nói người của Khâm Thiên giám thần cơ diệu toán, chắc chắn bọn họ có thể tính ra gió tuyết này chừng nào có thể ngừng."
Tề Tĩnh Uyên co lấy áo choàng trên người, nói: "Hi vọng như vậy."
Thực ra y muốn thay Tạ Lâm Khê sửa lại vệt tuyết bên cổ áo, nhưng dưới ánh mắt của mọi người, y cái gì cũng không thể làm, tâm tình bỗng nhiên trở nên gay gắt, ngữ khí nói chuyện cũng lạnh dần.
Thần tử đứng ở xung quanh chờ y đi trước nhìn thấy cảnh này, trong lòng đều có thì thầm.
Chẳng trách Tề Tĩnh Uyên có thanh danh cáu giận bất thường, nhìn biểu hiện này của y, lúc âm lúc dương, còn không phải là âm trầm bất định à.
Nghĩ tới đây, mọi người đều liếc nhìn Tạ Lâm Khê một cái, không khỏi cảm thán, có thể vẫn luôn ở bên cạnh Tề Tĩnh Uyên những năm này lại một mực được sủng tín, tuyệt không phải người thường.
Cho nên cùng một chủ tử như vậy, Tạ Lâm Khê nói chuyện cay nghiệt chút cũng có thể nghĩ ra được nguyên nhân.
Thời điểm Tề Tĩnh Uyên bước đi, Hạ Vận đi tới hỏi thăm một chút.
Về phần Quý Minh Nghị, vừa hạ triều đã vội vội vàng vàng rời đi, vừa nhìn đã biết là chạy về nhà nghĩ đối sách rồi.
Tạ Lâm Khê thấy Hạ Vận có lời, rất tự nhiên đi chậm lại so với hai người nửa bước.
Tề Tĩnh Uyên vốn là muốn cùng Tạ Lâm Khê trở về Cảnh Hoa điện, dù sao Tạ Lâm Khê thân là Thống lĩnh của Thiên Ngục Tư, một lát nữa còn phải xuất cung làm việc.
Gặp phải Hạ Vận không có mắt nhìn như này, tâm tình của y tất nhiên không hề tốt đẹp gì, ánh mắt nhìn về phía Hạ Vận còn mang theo trần trụi không ưa.
Mà Hạ Vận rốt cuộc là lớn tuổi chút, da mặt so với người bình thường cũng dày hơn, chỉ làm như không thấy.
Lại đi một khoảng cách, sau khi bên người không còn thần tử nào khác, Tề Tĩnh Uyên nhíu mày không kiên nhẫn nói: "Hiện tại không còn ai, Hạ Quốc công có chuyện gì cứ nói thẳng."
Hạ Vận yên lặng chốc lát nói: "Tâm tình của Vương gia không tốt sao?"
Lời nói tương tự, khi được Tạ Lâm Khê hỏi đến, Tề Tĩnh Uyên chỉ cảm thấy tràn đầy thư thái, trong lòng tràn ngập ngọt ngào.
Mà khi Hạ Vận hỏi đến, lại là một đống phiền muộn, cái loại phiền muộn khiến y không muốn trả lời hắn luôn.
Vì vậy Tề Tĩnh Uyên liếc xéo Hạ Vận một cái, lành lạnh nói: "Hạ Quốc công nếu nhìn ra rồi, vẫn biết rõ còn hỏi, là muốn xem chuyện cười của bản vương à?"
Hạ Vận bị lời này làm cho trầm mặc một chút, Tề Tĩnh Uyên đúng là Nhiếp chính vương, nói chút lời không dễ nghe thì cho dù là công thần như Hạ Vận cũng phải chịu.
Tâm tư Hạ Vận chuyển nhanh, thầm nghĩ xem ra tâm tình của Tề Tĩnh Uyên là thật sự không tốt.
Vì để tránh cho bản thân một phút sau sẽ bị người ta lên tiếng đuổi đi, Hạ Vận ho khan hai tiếng nói: "Vương gia cảm thấy chuyện của ngày hôm nay như thế nào?"
Hắn thẳng thắn hỏi ra, Tề Tĩnh Uyên cũng thẳng thắn trả lời: "Bản vương cảm thấy là Hạ Quốc công phủ làm ra."
"Cái gì?" Hạ Vận sợ ngây người, biểu tình trên mặt trống rỗng.
Đến ngay cả Tạ Lâm Khê đi ở phía sau không nhịn được mà liếc mắt nhìn hai người, không biết lời này sao lại nói ra được.
Nhưng hắn cũng chỉ có thể nhìn thấy sống lưng thẳng tắp của Tề Tĩnh Uyên, lại không nhìn thấy vẻ mặt của y, đành yên lặng đi tới nghe.
Tề Tĩnh Uyên vẫn cứ đi thẳng, tiếp tục nói: "Bằng không Hạ Quốc công muốn bản vương thấy thế nào? Tống An là năm đó bản vương khăng khăng để hắn tới Cẩm Châu đương nhiệm, những năm này hắn ở Cẩm Châu làm không tệ, bản vương còn từng hai lần khen ngợi qua, nếu như không có gì khác biệt, sang năm nên thăng chức.
Bản vương đối với hắn có ơn tri ngộ, hắn lại là người có ơn tất báo, những năm này chưa từng che giấu việc viết thư lui tới với bản vương, chuyện này triều thần đều biết.
Mà từ kinh thành đến Vấn An, những quan chức bên trong đoạn đường này cũng có quan hệ gần gũi với Tống An cùng bản vương một chút.
Nếu như Tống An có điểm đáng nghi nào, đối tượng đầu tiên mà Hạ Quốc công hoài nghi chỉ sợ sẽ là bản vương.
Đồng dạng như vậy, Cẩm Châu có chuyện, bản vương không thể tránh khỏi bị liên lụy, người đầu tiên bản vương hoài nghi tất nhiên cũng là Hạ Quốc công phủ, như thế này rất khó lý giải sao? Lâm Khê, ngươi cảm thấy bản vương nói có đạo lý hay không?"
Lời này y nói rất ngay thẳng, Tạ Lâm Khê trả lời cũng rất thành khẩn: "Vương gia lo lắng đương nhiên có đạo lý."
Hạ Vận không nhịn được quay đầu lại nhìn Tạ Lâm Khê một cái, tựa hồ muốn biết hắn làm sao mặt không biến sắc đáp lời Tề Tĩnh Uyên được vậy.
Từ trên mặt Tạ Lâm Khê không nhìn ra cái gì, Hạ Vận không thể làm gì khác hơn đành quay đầu lại giả cười nói: "Vương gia ngay thẳng thần bội phục.
Dù Tả gia phạm tội, nhưng vẫn là quan hệ thông gia với Hạ Quốc công phủ.
Giờ khắc này bọn họ giương gia gặp nạn, thần chắc chắn vì bọn họ mà tìm ra thủ phạm, an ủi tâm hồn linh thiêng trên trời."
Ý là, việc này cũng không liên quan gì đến Hạ Quốc công phủ.
Nếu như hắn mở miệng nói, vậy cũng là tin tưởng Tề Tĩnh Uyên cũng không liên quan gì.
Tề Tĩnh Uyên liếc Hạ Vận một cái, nói: "Đã như vậy, Hạ Quốc công vẫn nên sớm bắt đầu điều tra cho thỏa đáng.
Việc này đột ngột xảy ra, ngươi ta vốn là bị động, nếu như mãi cũng không tìm được bằng chứng hữu dụng, thời gian lâu dài, việc này sợ là cuối cùng sẽ rơi vào cảnh mã tặc giết người."
Hạ Vận thần sắc rõ ràng nói: "Đa tạ vương gia chỉ điểm."
Tề Tĩnh Uyên hừ lạnh một tiếng: "Trong lòng Hạ Quốc công rất rõ ràng một số chuyện, bản vương có thể chỉ điểm ngươi cái gì đây.
Việc đã xảy ra, sớm ngày điều tra rõ ràng mới tốt.
Tuyết này sau không ngừng, trời lạnh đất đông, bản vương sẽ không làm lỡ Hạ Quốc công tra án."
Biết đây là ý đuổi người, Hạ Vận cũng không da mặt dày đi cùng bọn họ, vì vậy nói: "Vương gia đi thong thả, thần xin cáo lui."
Tề Tĩnh Uyên nhìn hắn phải đi, tâm tình miễn cưỡng tốt một chút, y quay đầu lại nói: "Lâm Khê, chúng ta đi."
Tạ Lâm Khê hướng Hạ Vận hơi hành lễ, sau đó đi sau Tề Tĩnh Uyên rời đi.
Hạ Vận nhìn bóng lưng của bọn họ, hai hàng lông mày khẽ nhíu lại, quay người đi vào bên trong gió tuyết.
Tề Tĩnh Uyên cùng Tạ Lâm Khê cứ như vậy từng bước từng bước đi về Cảnh Hoa điện, trên đường đi hai người cũng không nói lời nào, bầu không khí rất yên tĩnh, mà chẳng hề nặng nề, trái lại vì ngẫu nhiên nhìn đối phương nở nụ cười mà càng đặc biệt ấm áp.
Đến Cảnh Hoa điện, hai người cởi áo choàng dính tuyết, đi tới bên trong điện ngồi ở bên cạnh lò lửa đã chuẩn bị tốt từ lâu.
Sau khi ngồi xuống, Tạ Lâm Khê không nhịn được nói: "Những gì Hạ Quốc công nói, Vương gia tin mấy phần?"
"Một nửa đi." Tề Tĩnh Uyên nói: "Hắn đối với