Cõi đời này có người yêu thích quyền thế, có người yêu thích bạc, có người yêu thích mỹ nhân.
Có người tà ác sẽ có người chính nghĩa, có người tham lam sẽ có người biết đủ, có người ích kỷ lại có người bác ái.
Nhưng vẫn còn một số người thuộc phái trung lập, đối với họ mà nói, chính nghĩa tương đối đáng kính, mà ác quỷ cũng chỉ tương đối đáng sợ.
Chương Hiển ở trong lòng dân chúng vẫn luôn có thanh danh thanh liêm, rất nhiều người biết hắn không sợ quyền thế, có can đảm nói thẳng, biết hắn là thanh quan phục vụ nhân dân.
Nhưng trong mắt của lão phụ nhân, Chương Hiển chính là một tên tội ác tày trời.
Chương Hiển có danh thanh rất tốt, thế nhưng người người đều có nhược điểm.
Mà nhược điểm của Chương Hiển có hai cái, một là bao che cho con, hắn chỉ có một đứa con trai là Chương Khưu, đương nhiên sẽ tuyệt đối lưu tâm.
Đối với Chương Khưu, Chương Hiển tất nhiên không thể đối xử bình đẳng như người ngoài.
Nếu như phạm sai lầm tương tự nhau, kết cục ở trên người lão bách tính với trên người Chương Khưu hẳn là hai loại kết quả khác nhau.
Cũng còn may những năm này tuy Chương Khưu là loại công tử bột không đầu óc chút lại còn keo kiệt, nhưng ngược lại cũng chưa làm ra chuyện gì khiến người người oán trách, hơn nữa lại được một vài người của đế đảng lôi kéo, cuộc sống trôi qua khá là thư thả.
Mà Chương Hiển vẫn còn một ham muốn rất ít người biết được, hắn tham sắc.
Yêu thích sắc đẹp cũng không phải chuyện gì khó nói, lòng thích cái đẹp mọi người đều có, liếc mắt một cái có thể nhìn thấy mỹ nhân, tâm tình tất nhiên sẽ tốt.
Sau đó vẫn luôn tiếp xúc thân kề, mới có thể ở đáy lòng phân tích xem rốt cuộc là mỹ nhân rắn rết hay là mỹ nhân chân chính, mới suy xét có phải là đáng giá kết giao hay không.
Mà Chương Hiển lại có chút đặc biệt, hắn yêu thích những cô nương còn chưa nẩy nở, tỉnh tỉnh mê mê không biết thế sự.
Chương Hiển thân là Ngự sử, đương nhiên hiểu rõ bị người bắt được nhược điểm này sẽ phải đối mặt với cái gì, thêm vào hắn những năm này ở trong lòng dân chúng luôn có thanh danh tốt đẹp, tâm tư của phương diện này vẫn bị bịt lại.
Nhưng vẫn luôn giấu giếm che đậy, thời gian lâu dài, luôn có thời điểm không chịu được nữa.
Tâm ma nảy sinh, sẽ tìm cách bố trí giải quyết.
Chẳng qua là hắn cũng không dám làm gì ở kinh thành này.
Chương Hiển xuất thân cũng không phú quý, tổ tiên mấy đời chỉ có mình hắn làm quan.
Quê hắn là một khu tập trung thôn dân ở Chương gia thôn của Như Dương phủ, Chương Hiển là danh nhân của Chương gia thôn, người ở dưới quê mỗi khi nhắc đến hắn đều là bộ dạng ước ao.
Chương Hiển phái người từ quê nhà mua vài tiểu nha đầu đi vào kinh thành, tự nhiên có người nguyện ý.
Ở trong mắt những người đó, nha đầu của nhà mình cho dù là chỉ làm người hầu cho Chương gia, cũng đã là phúc phận to lớn.
Còn có một số người là vạn bất đắc dĩ, thực sự sống không nổi nữa.
Đích tôn nữ của lão phụ nhân không lâu trước đó bị Chương Hiển phái người mang về, nói là Chương gia thiếu hạ nhân, có thể ký văn khế cầm cố.
Chờ có bạc, liền có thể chuộc người về nhà.
Năm nay Như Dương gặp nạn đói, rất nhiều người đều sống không nổi.
Lão phụ nhân gia lại càng khốn đốn.
Lão phụ nhân là người số khổ, khi còn trẻ trượng phu tòng quân chết ở biên quan, thật vất vả nuôi lớn được nhi tử đến khi thành gia lập thất, kết quả nhi tử lên núi săn thú gặp phải con cọp, bị cắn bị thương, không lâu sau cũng mất.
Con dâu sau đó lại khó sinh, chỉ để lại một nữ nhi.
Lão phụ nhân lại chắt chiu nuôi nấng tôn nữ, cuộc sống rất gian nan.
Mà năm nay còn gặp phải thiên tai, thật sự là cùng đường rồi.
Thời điểm Chương gia đến mua người, trong nhà của lão phụ nhân đến một miệng gạo cũng không có.
Trái phải đều là cái chết, lão phụ nhân bất chấp một lần để Chương gia mang tôn nữ đi, làm người hầu cũng có thể lưu lại một cái mạng.
Bà vốn là muốn bán luôn cả mình đi, nhưng người ta không thiếu lão bà tử, không mua người vô dụng.
Trước khi đi lão phụ nhân đưa cho tôn nữ hai lượng bạc mà Chương gia để, hi vọng nàng ở kinh thành có thể bình an.
Sau khi tôn nữ bị mang đi, lão phụ nhân một mình ở Chương gia thôn, không biết ngày đêm mà suýt chút nữa khóc đến mù mắt.
Nhưng