Editor: Dilys
Sủng thê có độc, công tử chớ tham hoan,
chương 6: Cứu mạng, báo đáp.
Hàng năm, Đồng Tử Kỳ đều sẽ một thân một mình trai giới cầu phúc ở chùa Vạn Không ba ngày, đối với cảnh sắc trong chùa đã sớm quen thuộc.
Sau khi nghe tụng kinh buổi sáng, ăn đồ chay, thời gian còn lại ngoại trừ ở trong phòng đọc phật kinh, nàng còn đi thung lũng hoa lan không xa để thưởng thức hoa lan.
Sau khi dùng qua bữa trưa, Đồng Tử Kỳ nhàn rỗi không việc gì liền đi đến thung lũng hoa lan.
Thung lũng hoa lan trồng một mảnh hoa lan hồ điệp (1), bởi vì thổ chất nơi này đặc biệt, rất thích hợp trồng hoa lan, cho nên hoa nở xanh tươi, màu sắc càng là sặc sỡ diễm lệ, vàng nhạt, tím nhạt, cam đỏ cùng xanh thẳm, một đám như hồ điệp chơi đùa trong vườn hoa, xinh đẹp mê người --
Đứng lặng trong bụi hoa, Đồng Tử Kỳ nhìn cảnh sắc trước mắt, suy nghĩ cũng đã bay về kiếp trước...
Nhớ kiếp trước, Vệ Tử Du mang nàng đi tới một mảnh đầy khóm hoa lan, hoa lan nơi đó cùng nơi này màu sắc rực rỡ khác nhau, là hoa lan vũ nữ (2) lập loè sắc hoàng kim.
Lúc đó, hắn hỏi nàng có hiểu ý nghĩa của hoa lan vũ nữ không, nàng biết rõ nhưng không trả lời, hắn lại cười nói, vô luận thế nào, chỉ nàng có thể nhìn thấy hắn khi nàng quay đầu.
Từ đó về sau, nàng liền cùng hắn xa lánh, bởi vì ý nghĩa của hoa lan vũ nữ là -- tình yêu thầm kín.
Nhìn biển hoa trước mắt này, Đồng Tử Kỳ đột nhiên rất muốn chất vấn, nếu như bây giờ nàng quay đầu, có còn có thể nhìn thấy hắn hay không?
Xoàn xoạt
Đột nhiên nghe thấy tiếng động sau lưng, Đồng Tử Kỳ quay đầu lại quát lớn: "Ai?"
Một bàn tay vươn tới, nhanh chóng bịt miệng nàng lại, còn chưa chờ nàng phản ứng lại, người này dã bị đè bẹp trong bụi hoa, mà đầu nam tử kia vậy mà lại dán bên cạnh tai nàng...
"Ngô ô ngô..." Đồng Tử Kỳ thất kinh giãy dụa, dùng cả tay lẫn chân, điên cuồng đập về phía người nam tử đang đè lên người nàng.
Đáng tiếc, khí lực của nàng quá mức nhỏ bé, căn bản không có cách nào lay chuyển nam tử kia một chút.
Bên tai có một cỗ gió nóng ập tới, chỉ nghe thấy người kia người kia nhẹ giọng mở miệng nói bên tai nàng: "Đừng động! Ta sẽ không làm hại ngươi."
Trong nháy mắt, cơ thể Đồng Tử Kỳ cứng đờ, thậm chí còn quên hô hấp.
Bởi vì...!giọng nói này nàng quá mức quen thuộc, quen thuộc đến dị thường nhớ sự ôn nhu của hắn.
Hơi nghiêng đầu, Đồng Tử Kỳ nhìn thấy mặt của hắn, quả nhiên là Vệ Tử Du không sai.
Chỉ là, lúc này sắc mặt hắn trắng bệch, yếu ớt như bị trúng gió.
Hắn bị thương?! Có người truy đuổi hắn? Khả năng này thoáng qua trong đầu nàng, trong nháy mắt toàn thân nàng căng cứng, không dám di chuyển một chút, ngay cả hô hấp cũng thả nhẹ, chỉ sợ hại đến hắn.
Không lâu sau, chỉ nghe thấy hai đạo âm thanh thảo luận cách đó không xa truyền đến --
"Thương thế của hắn không nặng, hẳn là đã rời khỏi nơi này rồi."
"Phu nhân phân phó muốn lưu lại một hơi, cơ hội lần này hiếm có, nhất định phải đuổi theo hắn!"
Dứt lời, liền nghe thấy âm thanh xoàn xoạt dần dần đi xa.
Thẳng đến rất lâu, Đồng Tử Kỳ mới nhịn không nổi mà thở dốc một hơi.
Cái tay che miệng nàng cũng không biết bỏ xuống lúc nào, Đồng Tử Kỳ uốn éo người, đưa tay đẩy Vệ Tử Du.
"Bọn hắn đã đi, người còn chưa chịu dậy?" Thật nặng...!Đè nàng thở cũng không ra hơi.
Không có động tĩnh? Đồng Tử Kỳ nghi hoặc quay đầu lại, thấy Vệ Tử Du hai mắt nhắm chặt, không bia đã ngất đi từ lúc nào lập tức luống cuống, dùng sức thoát khỏi người hắn, một tay xoay người hắn, khẩn trương vỗ hắn.
"Vệ Tử Du, ngươi tỉnh...!tỉnh a..."
Vệ Tử Du cảm thấy có người đánh hắn, tức giận nhíu mày, muốn mở miệng quở mắng nhưng lại không mở mắt được, cuối cùng mất đi ý thức.
"Này!"
Không đánh thức được Vệ Tử Du, Đồng Tử Kỳ vội vàng đứng