Sủng thê có độc, công tử chớ tham hoan,
chương 7: Ngọc bội, ký ức
Cắn chặt môi dưới, Đồng Tử Kỳ hít sâu một hơi, nói với mình ở trong lòng từng lần từng lần một: không nên tức giận, không nên tức giận, hắn là Vệ Tử Du, hắn là Vệ Tử Du mà nàng muốn trân quý.
Không phải chỉ là bây giờ không thèm để ý nàng thôi sao? Không sao hết, nàng nhất định sẽ làm cho hắn lần nữa thích nàng!
Đôi mắt sáng ngời ánh lên vẻ mê người, Đồng Tử Kỳ cong khoé môi, cười như một con tiểu hồ ly dễ thương.
"Ngươi chỉ cần nhớ kỹ mệnh ngươi do ta cứu là được rồi, ta đương nhiên sẽ không từ bỏ cho tới khi cần báo đáp."
Kiêu ngạo khẽ nhếch hàm, Đồng Tử Kỳ bắt chước khẩu khí của Vệ Tử Du: "Còn có, làm ơn hãy rõ ràng.
Thứ nhất, ta tới chùa Vạn Không cùng ngươi không hề có chút quan hệ, không cần tự cho là đúng.
Thứ hai, ta đi thung lũng hoa lan là để thưởng cảnh đẹp, là ngươi chạy trốn tới đây bắt ta, uy hiếp ta.
Thứ ba..." Đồng Tử Kỳ kéo dài âm điệu, nhẹ nháy mắt, lông mi dài mà cong vênh như cánh hồ điệp, có mấy phần giảo hoạt, chạm với đôi mắt đã lập loè lửa giận của Vệ Tử Du.
"Nếu không có ta, ngươi bây giờ đã là một cỗ thi thể rồi!"
Vệ Tử Du tức nghiến răng nghiến lợi, hắn lúc nào bị người ta chế nhạo như vậy? Hơn nữa, hắn thực sự lười cùng nàng giải thích, dù cho không có nàng, chính mình nhiều nhất là bị bắt trở về, mới không có nguy hiểm đến tính mạng!
Bị Vệ Tử Du trừng, Đồng Tử Kỳ không khách khí cãi lại.
"Trừng cái gì mà trừng, muốn cho ta biết mắt ngươi to cỡ nào sao?"
"Ta lười cùng ngươi nói nhảm!" Vệ Tử Du giãy giụa từ trên giường ngồi dậy.
"Ngươi làm cái gì đó!" Đồng Tử Kỳ nhanh chóng vọt tới, ngăn hắn đứng lên.
"Trên người ngươi vẫn còn độc, phải nghỉ ngơi thật tốt mới được."
Vết thương bị động vào, Vệ Tử Du hít một ngụm khí lạnh, sắc mặt so với trước đó càng thêm tái nhợt hơn vài phần.
"Ta từng nói qua không muốn gặp ngươi lần hai, hơn nữa còn cùng ngươi ở cùng một gian phòng!"
"Ngươi cái người này..." Đồng Tử Kỳ tức giận, bất chấp tất cả, một tay đẩy Vệ Tử Du ngã trên giường.
"Ta mặc kệ ngươi nói cái gì, đây là chùa miếu, ngươi cũng đừng chết ở chỗ này gây ô uế, nghỉ ngơi đàng hoàng cho ta."
"Ngươi nữ nhân này!" Vệ Tử Du bị Đồng Tử Kỳ đẩy, vết thương ở vai tu tu chảy máu, đau đến tầm mắt hắn tối đen một mảng.
Đồng Tử Kỳ mang theo vài phần cố ý cười.
"Nữ nhân ta đây thế nhưng là ân nhân cứu mạng của ngươi."
Đầu Vệ Tử Du choáng váng, thực sự không muốn cùng nữ nhân này lãng phí sức lực nói nhảm, dứt khoát quay đầu đi không nhìn nàng nữa.
"Công tử."
Đột nhiên, một thanh âm vang lên, sau đó chỉ cảm thấy một trận gió vụt qua, trong phòng liền xuất hiện một nam tử toàn thân hắc y.
Đồng Tử Kỳ bị sợ nhảy một cái, vội vàng đem Vệ Tử Du chắn ở phía sau.
"Ngươi là ai?"
Đồng tử Vệ Tử Du loé lên nhìn bóng lưng gầy yếu của Đồng Tử Kỳ, mở miệng nói: