Chương 16
Trans: Espresso
Trưởng Công chúa Khang Nghi từ khoang phòng của con gái về khoang của mình, liền gặp chồng đang ngồi dựa vào lan can cửa sổ, cầm trong tay một quyển sách, quay về phía mặt sông ngoài cửa sổ lẩm bẩm đọc.
Bộ dạng ngốc nghếch của một con mọt sách.
Trưởng Công chúa Khang Nghi thấy vậy liền bật cười, trên mặt nàng cũng hàm chứa ý cười đi vào.
La Diệp đúng lúc quay đầu nhìn thấy nàng, phát hiện tâm tình của nàng dường như rất tốt, liền cười nói: “A Viện làm sao vậy? Trông nàng tâm tình tốt lắm.” Dứt lời, hắn buông quyển sách trên tay, đứng dậy đi về phía nàng, kéo nàng cùng ngồi xuống.
Đợi sau khi nha hoàn rót trà rồi lui ra ngoài cửa, Trưởng Công chúa Khang Nghi mới nói đến chuyện vừa gặp được Vệ Huyên khi đi thăm con gái, sau khi kể xong liền xúc động nói, “Trước kia thiếp cảm thấy nó là đứa nhỏ được chiều hư, hại A Uyển hai lần đều chịu đau khổ, nhưng gần đây quan sát nó, tuy rằng tính tình vẫn có chút ngang ngược bá đạo như cũ, nhưng cũng đã biết khắc phục được cáu kỉnh, trông vẻ cũng khôn khéo, đối với A Uyển chúng ta lại vô cùng tốt, biết rằng ôn ngọc dưỡng cơ thể, ngay cả ôn ngọc Thái hậu trong cung ban cho cho nó cũng không tiếc tặng A Uyển.”
La Diệp sau khi nghe xong, cũng có chút kinh ngạc, về sau cũng không hề để ý nói: “Tin đồn chỉ dừng ở người có tri thức, tai nghe là hư vô. Huống hồ năm đó nó mới bốn tuổi, không hiểu chuyện, hiện giờ nó đã lớn hơn chút, hiểu biết lợi hại, cho nên cũng biết săn sóc người khác. Hơn nữa. . . . . .” Hắn vẻ mặt kiêu ngạo nói, “A Uyển của chúng ta đáng yêu như vậy, làm gì có tiểu tử thối nào không thích?”
Trưởng Công chúa Khang Nghi cười lắc đầu, nàng chỉ cảm thấy đây là hứng thú nhất thời của đứa trẻ con, với thân phận địa vị của Vệ Huyên, hắn muốn cái gì chả được, loại hứng thú này có thể duy trì được bao lâu? Huống hồ nàng cũng không chờ mong A Uyển giàu sang phú quý, chỉ cần một đời bình an là đủ rồi, mặc dù không biết sau khi lớn lên cơ thể A Uyển có khỏe mạnh một chút hay không, nhưng so với các cô gái địa vị cao quý bình thường, rốt cuộc vẫn là gầy yếu một chút, chỉ sợ không phải tiêu chuẩn lựa chọn một người vợ tốt trong mắt người đời, giống như bản thân mình.
Nghĩ vậy, trong lòng không khỏi thở dài, đảo mắt nhìn về phía chồng trẻ đẹp, ánh mắt có chút ấm áp. Có lẽ trước mặt người đời, hắn là người không quá nhiều tiền đồ, nhưng ở trong mắt nàng, hắn lại là người chồng người cha đạt tiêu chuẩn nhất, không uổng công năm đó nàng lựa chọn hắn.
Đang suy tư, đột nhiên nghe được chồng nói: “A Viện, nàng nói xem gả A Uyển cho Vệ Huyên thế nào?”
Trưởng Công chúa Khang Nghi đang im lặng, nghe thấy chồng nói như vậy, giật mình nhìn hắn, “Sao chàng lại nghĩ vậy?” Tuy rằng ở trạm quan dịch Hạc Châu Vệ Huyên đã nói những lời đó, nhưng đoàn người đều cho là lời của một đứa trẻ con nói, vẫn không hề để ở trong lòng, nàng và Thụy vương đều hiểu ngầm xem nhẹ, tránh phá hủy phần tình cảm lạnh nhạt vốn có.
La Diệp thấy nàng giật mình, cười nói: “Ta thấy Vệ Huyên mỗi ngày tìm đến A Uyển, một ngày cũng không bỏ, tuổi tuy nhỏ nhưng lúc nào cũng nghĩ đến A Uyển, nếu như. . . . . .”
Mặc dù lời hắn chưa nói xong, nhưng Trưởng Công chúa Khang Nghi sao mà không biết ý tứ của chồng. Nói đến cùng, cũng muốn tìm một vị hôn phu xứng đáng cho đứa con gái duy nhất, không để ý gia thế của đối phương như thế nào, chỉ cần là toàn tâm toàn ý vì A Uyển, La Diệp hoàn toàn không để ý thân phận dòng dõi. Dù không quan tâm tới việc vặt chuyện thường, nhưng hắn không phải kẻ ngốc khờ dại cái gì cũng đều không hiểu, dòng dõi của Vệ Huyên rất cao, lại có hai nhân vật lớn trong cung chiều chuộng thấy rõ, hôn sự của hắn đương nhiên là phải cẩn thận, dù thế nào thì con cháu hoàng tộc tiền đồ phía trước đều không lo, nếu là hắn lớn hơn chút, không chừng trong kinh thành người khác muốn cùng hắn kết hôn có rất nhiều.
Chỉ là trong khoảng thời gian này, Vệ Huyên không chỉ đi tới chỗ A Uyển gây ấn tượng tốt, cũng cho La Diệp không ít ấn tượng, dần dần ảnh hưởng đến suy nghĩ của hắn – cùng nhau đánh lừa và tẩy não, khiến cho La Diệp có đôi lúc cũng cảm thấy, Vệ Huyên không tồi chút nào.
“Bọn chúng còn nhỏ.” Trưởng Công chúa Khang Nghi nói xong, có chút nghi hoặc, lại nói: “Hơn nữa, cơ thể A Uyển… Nếu con bé sau khi lớn lên giống thiếp, cũng không thích hợp làm dâu của một đại gia tộc.”
Đây mới là điều Trưởng Công chúa Khang Nghi tiếc nuối, nếu Vệ Huyên thật sự có thể suy nghĩ mọi chuyện cho A Uyển, nếu hắn sau khi lớn lên tâm ý không thay đổi, cũng biết quan tâm chăm sóc, quả thật là người được chọn không tồi, đáng tiếc. . . . . .
Hai vợ chồng nói một lúc, cuối cùng không giải quyết được gì.
Quả thật, ở trong lòng hai người, bất luận hiện tại Vệ Huyên gần gũi nhiều với A Uyển, dù sao vẫn là một đứa nhỏ, trẻ con hay thay đổi thất thường nhất, không chắc chắn, loại hứng thú này có thể duy trì bao lâu? Cho dù hắn có thể kiên trì, nhưng là cũng phải nhìn thực tế tình huống, hôn nhân đại sự từ cha mẹ trưởng bối làm chủ, cũng không thể để hắn làm bậy.
Hai vợ chồng nhanh chóng bỏ qua chuyện này, tuy rằng Vệ Huyên mỗi ngày vẫn từ thuyền lớn của phủ Thụy vương chạy qua nán lại hơn nửa ngày, nịnh bợ tẩy não La Diệp, ở chỗ A Uyển nhắc lại muốn cưới nàng làm Thế tử phi, nhưng người trong nhà này căn bản không có để trong lòng.
Kết quả không để trong lòng là khi Thụy vương tự mình qua đề