Chương 17
Trans: Espresso
“Khang Nghi, Tử Sách, bổn vương hôm nay đến đây, muốn chọn Thọ An cho Huyên nhi, chờ khi Thọ An đến tuổi cập kê liền cho chúng thành thân.”
Nghe câu nói ấy, không chỉ có A Uyển thiếu chút nữa ngã quỵ, vợ chồng Trưởng Công chúa Khang Nghi hiển nhiên cũng lấy làm kinh hãi, mặt lộ vẻ ngạc nhiên.
Hành động này của Thụy vương ngoài dự đoán mọi người, bởi vì Vệ Huyên gần đây thường xuyên quấn quít lấy A Uyển, cho nên hai vợ chồng họ lúc trước đã thảo luận qua chuyện này, đều cho rằng là không có khả năng. Nhưng mới qua mấy ngày, Thụy vương liền đích thân đến đây, muốn chọn A Uyển nhà họ cho Thế tử, thấy thế nào cũng cảm thấy có chút không thích hợp lắm.
Trưởng Công chúa Khang Nghi lấy lại bình tĩnh, cười nói: “Thất hoàng huynh sao đột nhiên lại có suy nghĩ này vậy? Tuy rằng muội muội cũng rất thích đứa nhỏ Huyên nhi này, đáng tiếc A Uyển phúc bạc. . . . . .”
Lời còn chưa dứt đã khiến Thụy vương giơ tay ngắt lời, hắn cười vang nói: “Khang Nghi, muội nói lời này không đúng rồi, sao lại nói con gái mình phúc bạc? Ta thấy Thọ An tốt lắm, thông minh lương thiện, là đứa nhỏ ngoan, xứng đôi với Huyên nhi.”
Trưởng Công chúa Khang Nghi và Thụy vương phi nghe thấy thế đều không nhịn được khóe miệng co lại, lời kia của Trưởng Công chúa Khang Nghi rõ ràng là khiêm tốn, cũng có ý tứ từ chối, nhưng Thụy vương cố tình không để cho nàng nói xong lời từ chối, liền cắt lời trước, ngược lại còn giải thích thêm. Thấy ý tứ của Thụy vương, rõ ràng chính là không muốn nghe lời từ chối.
Trái lại La Diệp không nghe ra sự sắc bén trong lời nói của hai huynh muội, chỉ là kinh ngạc nói: “Thất hoàng huynh, người sao đột nhiên nhắc đến chuyện này? Thứ lỗi cho Tử Sách nói thẳng, chỉ sợ hai đứa không thích hợp.”
Nghe được câu hỏi thẳng thắn của La Diệp, Thụy vương phi vốn ngồi im lặng nãy giờ không nhịn được liếc mắt nhìn hắn một cái, thầm nghĩ quả nhiên như người đời nói, vị La Phò mã này là người không biết xem sắc mặt người khác, không thông thạo việc thường ngày, hắn cũng có chút vẻ khờ dại. Nhưng có lẽ cũng bởi vì như thế mới có thể lấy Trưởng Công chúa Khang Nghi .
Thụy vương hôm nay là tới định chuyện hôn sự cho con trai, đương nhiên không thèm để ý câu hỏi thẳng thắn của hắn, lập tức cười nói: “Tử Sách sao lại nói lời ấy? Tại sao không thích hợp? Bổn vương lại cảm thấy khá thích hợp. Bổn vương trong khoảng thời gian này quan sát, thấy Huyên nhi và Thọ An tâm đầu ý hợp, hai đứa nhỏ không còn nghi ngờ gì nữa, thằng nhóc ầm ĩ muốn cưới Thọ An làm Thế tử phi, bổn vương cũng cảm thấy Thọ An không tồi, liền cho phép nó.”
A Uyển nghe thấy vậy vẻ mặt đen lại, không nhịn được quay đầu nhìn về phía thằng nhóc con bên cạnh, khi đối mặt với ánh mắt của hắn không khỏi có chút sửng sốt. Tên nhóc con này môi hồng răng trắng, trời sinh tướng mạo đẹp, đôi mắt hắc bạch phân minh, tròng trắng mắt như ngọc, mắt đen như mực, con ngươi sâu thăm có chút sáng ngời, nhìn trong veo nhưng lại tựa như âm trầm khó đoán.
Phát hiện ánh mắt của nàng, nhóc con đáp lại một nụ cười tươi rói.
Đó không phải là một nụ cười dễ thương vì thiện chí, mà là một nụ cười không thể giải thích được.
A Uyển không hiểu rùng mình một cái, sau đó tên nhóc con đang nắm tay nàng lại vòng tay qua vai nàng, quan tâm hỏi han: “A Uyển lạnh sao? Có phải gió lớn hay không?” Dứt lời, hắn ngẩng đầu nói với Thanh Yên, “Lấy áo choàng cho ta.”
Thanh Yên vội vàng đưa áo choàng cầm trong tay cho hắn, ban đầu còn có chút lo lắng hắn chưa từng hầu hạ ai, động tác vụng về, nhưng bất ngờ chính là hắn khoác áo choàng lên vai cô bé, sau đó hai tay linh hoạt thắt đai áo, lại nhìn nàng mỉm cười.
Thấy cảnh như vậy, không chỉ có A Uyển bị hắn làm cho ngây ra, những người lớn ở đây cũng có chút sững sờ.
Nếu là nam nữ bình thường làm chuyện này thì đương nhiên bình thường, thậm chí còn có chút lãng mạn tuyệt đẹp. Nhưng hiện giờ là một thằng nhóc sáu tuổi thắt áo choàng cho một cô bé sáu tuổi, cả hai cái đều có dáng vẻ cái bánh bao mềm mại, thấy thế nào cũng không phù hợp, có cảm giác rất người lớn, làm cho người ta thật dở khóc dở cười.
Thụy vương thấy liền bật cười, cười nói với La Diệp và Trưởng Công chúa Khang Nghi: “Các ngươi xem, Huyên nhi tuổi còn nhỏ đã biết yêu thương người khác, về sau đối với Thọ An cũng sẽ rất tốt. Các ngươi cảm thấy thế nào?”
“Cái này. . . . . .” Trưởng Công chúa Khang Nghi vẫn là không thể quyết tâm đồng ý hôn lễ, cái này liên quan đến cả đời của con gái. Cách nghĩ khác với người đời, nàng muốn tìm người phù hợp nhất cho con gái, mà không phải vì phú quý tiền đồ gì.
Vốn nàng cảm thấy, trước khi con gái đến tuổi cập kê, nàng có nhiều thời gian chọn lựa người thích hợp nhất cho A Uyển, nhưng tất cả trước mặt lại làm xáo trộn kế hoạch của nàng. Mà Vệ Huyên là Thế tử Thụy vương, là con cưng lớn lên dưới sự sủng ái của Thái hậu và Hoàng đế, mặc dù vô cùng tôn quý, tiền đồ vô hạn, nhưng không phải người thích hợp với A Uyển.
Cuộc đời này, điều người phụ nữ mong muốn không phải là người cao quý nhất thế gian mà chỉ là một người phù hợp với mình nhất mà thôi.
Nhưng La Diệp không lo lắng như vợ, hắn nhìn hai đứa nhỏ, trên mặt cũng lộ vẻ tươi cười, vẫy tay nói với chúng: “A Uyển, Thế tử, các con lại đây.”
Vệ Huyên thắt áo choàng cho A Uyển xong, rồi vén phần tóc lòa xòa hai bên thái dương của nàng, xong mới kéo nàng đến chỗ của người lớn.
Sau khi hai đứa nhỏ hành lễ xong, Vệ Huyên liền lon ton chạy đến trước mặt La Diệp, ngửa mặt cười ngây thơ không tỳ vết, “Dượng, gả biểu tỷ cho Huyên nhi làm Thế tử phi được không? Huyên nhi rất thích biểu tỷ, sẽ đối xử tốt với biểu tỷ cả đời.”
Cả một đời quá dài, bị một tên nhóc dễ dàng hứa, cảm giác kỳ dị không nói nên lời.
Đến A Uyển còn cảm thấy rất kỳ quái, không nhịn được dùng ánh mắt quái dị nhìn Vệ Huyên, càng cảm thấy Vệ Huyên đôi khi không giống một đứa trẻ.
Nhưng những người khác lại không có loại cảm giác quái dị này giống A Uyển, vả lại người xưa trọng lời hứa của quân tử, lại là giao ước ngoài miệng, cũng có sức trói buộc về mặt đạo đức, ít có người sẽ làm chuyện bội bạc thất nghĩa, như vậy sẽ bị cả xã hội khinh bị, liên quan đến thanh danh cả đời của một người. Cho nên khi Vệ Huyên nói những lời này, không chỉ có La Diệp trong lòng có vài phần thỏa mãn, Trưởng Công chúa Khang Nghi cũng coi trọng liếc hắn mắt một cái.
Lúc này, Thụy vương cầm hộp gấm khảm vàng ngọc mà hắn mang tới, hắn nhẹ nhàng mở hộp ra, động tác không phù hợp với hình tượng, hắn lấy một miếng ngọc bội ở trong ra, nhìn dải tua thắt ở ngọc nhìn đã có chút phai màu, rõ ràng được đặt trong hộp đã lâu.
“Ngọc bội này là của mẫu phi sinh ra Huyên nhi giữ lại, nói muốn tặng cho vợ tương lai của Huyên nhi làm quà gặp mặt.” Thụy vương nhẹ nhàng vuốt ve ngọc bội, trong mắt toát vẻ hoài niệm, hiển nhiên nhớ mãi không quên người vợ đã qua đời.
Thụy vương và vợ Trịnh thị là thanh mai trúc mã lớn lên bên nhau, tình cảm tất nhiên khác nhau, cho nên khi vợ qua đời, vẫn nhớ mãi không quên. Hiện giờ, hắn lấy di vật của vợ qua đây, có thể thấy được hắn thật lòng.
Khang Nghi không nhịn được lại nhìn con gái, trong lòng vẫn đấu tranh, không thể đưa quyết định.
Trước đó La Diệp nghe Vệ Huyên nói, hiện lại thấy Thụy vương lấy ra tín vật của Thụy vương phi đã mất, đã cảm thấy được hôn sự này có khả năng, nếu A Uyển thật sự trở thành Thế tử phi Thụy vương, có một thân phận tôn quý, dù là thân thể nàng có chút yếu đuối, cũng không dễ bị người khác bắt nạt. Nhưng nghĩ muốn là như vậy, nhưng cũng không thể trả lời, vì do vợ quyết định.
Thụy vương thấy Trưởng Công chúa Khang Nghi không hé răng, hơi nhíu mày, nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế tính khí nóng nảy, vẫy tay A Uyển đang ở bên cạnh mẫu thân, sau khi A Uyển chần chờ đến trước mặt hắn, hắn đặt miếng ngọc bội vào trong tay nhỏ bé mập mạp đầy thịt của đứa cháu gái đằng ngoại, cười nói: “Thọ An, đến nhà cậu làm con dâu của cậu được không?”
Trong lòng A Uyển nhảy dựng, vẻ mặt bình tĩnh không còn kéo dài được nữa, cảm giác miếng ngọc bội trong tay nặng hơn một ngàn trượng.
Nàng không nhịn được ngẩng đầu nhìn Thụy vương, so sánh diện mạo hắn và cha nàng La Diệp, cũng không được cho là tuấn tú, nhưng lại vô cùng anh tuấn uy vũ, cả người khí chất cao quý, đôi sáng ngời có thần,