Chương 19
Editor: ABSolut
Những hôm sau, ngày nào Vệ Huyên cũng chạy đến chỗ A Uyển chơi, gió mặc gió, mưa mặc mưa.
Mỗi khi Thụy vương nhìn thấy hắn hào hứng rời đi thì có lúc sẽ cảm thấy, dường như đứa con trai này sinh ra là để Trưởng Công chúa Khang Nghi nuôi vậy, cảm thấy hơi đau lòng, hắn đành dứt khoát xoay người đi, mắt không thấy tâm không phiền.
Có thể là do hai nhà đã quyết định hôn ước, cho nên trưởng bối hai bên cũng không còn ít giao lưu, mỗi bên đều ở vùi trong khoang thuyền nhà mình như lúc trước nữa. Khoảng thời gian này, cách ba đến năm ngày Thụy vương phi lại đến tìm Trưởng Công chúa Khang Nghi tâm sự thân mật, hoặc là trò chuyện một chút về các loại quần áo đồ trang sức đang lưu hành trong kinh thành, hai nữ nhân chung đụng cũng coi như hòa hợp.
Mấy ngày nữa thuyền sắp cập bến kinh thành rồi, nghĩ đến việc rất nhanh thôi là có thể rời thuyền, được ở trong những căn phòng bình thường thì tâm trạng mọi người cũng bắt đầu tốt hơn rất nhiều. Mặc dù đi thuyền cũng không tệ, nhưng rốt cuộc không gian hoạt động vẫn có hạn, có lúc gió lớn một chút thì thuyền cũng sẽ lay động theo, cũng có hơi khó chịu.
Buổi trưa ngày hôm đó, Thụy vương phi dắt Vệ Huyên cùng đến.
Sau khi Vệ Huyên thỉnh an phu thê Trưởng Công chúa Khang Nghi xong thì liền sôi nổi dẫn Lộ Bình đi tìm A Uyển.
Trưởng Công chúa Khang Nghi mỉm cười đưa mắt nhìn hắn chạy đi, cũng không ngăn cản. Dường như từ khi hai nhà quyết định hôn ước, chỉ cần Vệ Huyên tới, Trưởng Công chúa Khang Nghi không chỉ không ngăn cản mà còn hết sức dung túng, nha hoàn bà tử hầu hạ trong viện của A Uyển cũng nhận được phân phó của nàng, tự nhiên cũng sẽ không giống như trước, có đôi lúc sẽ cản hắn lại không dấu vết, không để cho hắn vào quấy nhiễu.
Thụy vương phi liếc nhìn thần sắc ôn nhu của Trưởng Công chúa Khang Nghi, ánh mắt lóe lên, cũng cười cười không lên tiếng.
La Diệp không tiện ở lại chỗ này nữa, hành lễ gặp mặt với Thụy vương phi xong thì liền vào phòng, chăm chút những độc bản quý giá hắn cất giữ.
Trưởng Công chúa Khang Nghi dẫn Thụy vương phi ngồi xuống, sau khi đợi nha hoàn dâng trà điểm tâm xong thì cười nói: "Tẩu tử có muốn dùng thiện không? Bên ta có một đầu bếp làm hoa quế cao theo khẩu vị Giang Nam, mùi vị không tệ, tẩu tử cũng nếm thử một chút xem sao." Dứt lời lại phân phó Dư má má đứng đằng sau: "Bảo phòng bếp cũng đưa một phần đến chỗ Quận chúa, để thế tử cũng nếm thử một chút."
Thụy vương phi cười nói: "Vậy là ta có lộc ăn rồi, thức ăn chỗ người làm cũng rất tinh xảo, rất nhiều món đều không có ở kinh thành, không trách vì sao ngày nào Huyên Nhi cũng chạy đến chỗ ngươi."
Trưởng Công chúa Khang Nghi dùng quạt che môi cười: “Tẩu tử đừng nói như vậy, chẳng qua là muội ở Giang Nam ngây người mấy năm, thấy A Uyển thích điểm tâm chốn Giang Nam này, mà vừa vặn gặp được một đầu bếp làm điểm tâm rất khá nên liền mang về thôi. Giang Nam thì có hương vị của Giang Nam, kinh thành chúng ta cũng có sự đặc sắc của kinh thành, Huyên Nhi cũng chỉ cảm thấy mới mẻ nhất thời mà thôi. Đúng rồi, Thất hoàng huynh đâu rồi? Sao không cùng tẩu tử qua đây tán gẫu một chút?"
"Thất hoàng huynh của muội đang làm việc, mặc dù bây giờ rời nhà nhưng mỗi ngày đều sẽ có công văn được ra roi thúc ngựa đưa đến khiến cho hắn bận rộn, có lúc nào được thanh nhàn?" Thụy vương phi nói như bất đắc dĩ.
Nụ cười trên môi Trưởng Công chúa Khang Nghi càng thêm sâu, có thể khiến cho ngay cả một Vương gia ra ngoài du ngoạn cũng phải bận rộn như vậy, có thể thấy vị Hoàng đế trong cung kia rất tín nhiệm hắn, cho hắn rất nhiều đặc quyền.
Chờ sau khi điểm tâm được mang lên bàn, Thụy vương phi cầm một khối điểm tâm trong suốt tản ra mùi hoa quế cao thanh nhã lên ăn một miếng, vừa đưa vào miệng đã tan ra, răng môi lưu hương, quả thật không tệ.
"Nói mới nhớ, đã gần ba năm muội không hồi kinh rồi, cũng không biết bây giờ kinh thành có thay đổi gì." Trưởng Công chúa Khang Nghi mỉm cười hỏi.
"Tất nhiên cũng không thay đổi quá nhiều, chẳng qua là những thế gia quý tộc trong kinh lại thêm không ít người."
Tiếp đó Thụy vương phi liền tinh tế nói với nàng những mối hôn sự cưới gả giữa thế gia quý tộc trong thành, chuyện gì thay đổi rồi, phu nhân nào cử hành yến hội thúc đẩy nhân duyên gì rồi, nghĩ đến đâu liền nói tới đó, đều là một ít chuyện nhà cửa lặt vặt người trong kinh đều biết, cũng không xem chuyện gì lớn. Nhưng mà, chính từ những chuyện nhỏ như vậy có thể từ từ phân tích ra sự thay đổi nhân sự của triều đình, nhà nào vẫn được quân ân như cũ, nhà nào lại có chút quan hệ với vị Quý nhân trong hậu cung kia, cũng theo được một đường vinh hoa...
Trưởng Công chúa Khang Nghi cùng Thụy vương phi trò chuyện câu được câu không một lát, chờ lúc Thụy vương phi cúi đầu uống trà, ý cười trên khóe môi nàng hơi thu lại.
Trải qua mấy ngày chung sống, Trưởng Công chúa Khang Nghi cũng đã thăm dò tính cách Thụy vương phi được không ít, vị này thật sự là một người rất trầm ổn, nàng đã gả vào Thụy vương phủ năm năm, chỉ sinh một đứa con gái, so sánh với Vệ Huyên mà nói thì đơn giản chỉ là một vật nhỏ vô hình. Mà Thụy vương phi hiểu rõ ràng, cho nên nàng rất an phận, tuy không biết sau này nếu nàng sinh hạ con trai có thể thay đổi hay không, nhưng có một mẹ chồng như vậy, đối với A Uyển mà nói đúng là chuyện tốt.
****
Vệ Huyên dẫn Lộ Bình quen cửa quen nẻo chạy vào phòng A Uyển, lúc đi vào thấy A Uyển đang ngồi ở trên giường đọc sách, hắn liền chạy tới, cởi giày của mình ra, leo lên ngồi cùng A Uyển.
A Uyển khẽ cau mày, nói với tiểu Shota: "Biểu đệ ngồi đó bên thôi."
Rõ ràng giữa cái tháp này đặt khá nhiều ghế nhỏ, còn rất nhiều chỗ có thể ngồi, nhưng hết lần này tới lần khác hắn lại vui vẻ muốn ngồi với nàng, chen lấn nàng đến mức sắp tức giận rồi.
"Không thích, ngồi chỗ đó cách một