Chương 18
Editor: Vermouth
Chờ phu thê Thụy Vương dắt Vệ Huyên thoạt nhìn vẫn quyến luyến rời đi, trong khoang thuyền chỉ còn lại một nhà ba người Trưởng Công chúa Khang Nghi.
Trưởng Công chúa Khang Nghi nhìn nhóm người Thụy Vương lên một con thuyền lớn xa hoa khác, xuyên qua tấm rèm cuốn lên, có thể trông thấy Vệ Huyên không ngừng nhìn sang chỗ này, trong lòng có ít nhiều an ủi. Chí ít, tuy mối hôn sự này nàng không mong muốn nhưng xem biểu hiện của Vệ Huyên bây giờ, chứng minh hắn để ý A Uyển, cho dù loại để ý này có thể chỉ là trẻ con để ý bạn cùng tuổi để chơi cùng.
Nghĩ xong, Trưởng Công chúa Khang Nghi ổn định lại tâm trạng. Nàng chưa bao giờ oán trời trách đất, nếu chuyện đã xảy ra, không thể thay đổi, như việc việc có thể làm là chuyển thế cờ xấu thành cục diện có lợi với chính mình.
Cho dù hiện tại Vệ Huyên chỉ là sinh cảm tình trẻ con gặp bạn chơi cùng với A Uyển thì sao? Hai đứa đều còn nhỏ, tình cảm có thể bồi dưỡng, nàng có thể lợi dụng việc đính hôn này làm cơ hội, để Vệ Huyên theo như ý nguyện của nàng, bồi dưỡng nó trở thành người thích hợp với A Uyển. Nàng không ngại có một đứa con rể vừa tôn quý vừa thích hợp với con gái.
Đương nhiên, cho dù về sau Vệ Huyên không được, nàng cũng có cách giải trừ mối hôn sự này, chuyện tương lai ai có thể nói trước?
Trong lòng đã có chủ ý, trên mặt Trưởng Công chúa Khang Nghi lộ ra nụ cười nhẹ nhàng, khiến cho khuôn mặt ôn nhu của nàng dường như tỏa ra một vầng sáng nhu hòa rất đẹp.
"Đối với mối hôn sự này A Viện cảm thấy thế nào?" La Diệp nhìn về phía thê tử, dò hỏi bằng giọng ấm áp.
Lúc gặp phải chuyện gì, hắn thích cùng bàn bạc với thê tử. Chuyện lúc trước, tuy hắn không có suy nghĩ nhiều nhưng trong lòng đã rõ ràng, tuy hai nhà trao đổi tín vật cho nhau nhưng hai đứa còn nhỏ, tương lai chưa chắc đã không thay đổi, trong lòng La Diệp có cảm giác, còn có Thái hậu trong cung, chuyện này có lẽ sẽ chẳng thuận lợi lắm.
Tạm thời, hắn cũng chẳng thể trả lời được đồng ý mối hôn sự này rồi nhưng rốt cuộc có thành hay không.
Trưởng Công Chúa Khang Nghi cười ôn nhu với hắn, thấy con gái cúi đầu chơi miếng ngọc bội đại diện cho tín vật, cảm thấy gió hôm nay hơi lớn, rèm trúc bị gió thổi lay động kêu loạt soạt, nàng nói với trượng phu: "Chỗ này gió hơi lớn, chúng ta đưa A Uyển về khoang thuyền trước đã."
La Diệp gật đầu, bế con gái lên cùng thê tử đưa con về khoang.
A Uyển lúc này đang chán nản, cho nên ngoan ngoãn để phụ thân ôm, ngón tay vô thức gảy miếng ngọc bội thôi, chứ không phải đang chơi như người lớn thấy.
Vào trong khoang, nha hoàn vội dâng trà bánh lên, sau đó theo lời Dư ma ma hạ giọng nhắc lui ra ngoài cửa khoang chờ đợi.
Trưởng Công chúa Khang Nghi và La Diệp ngồi xuống, Trưởng Công chúa Khang Nghi vươn tay sờ gương mặt A Uyển, trên mặt treo nụ cười nhẹ nhàng, ôn nhu hỏi: "Vừa rồi sao A Uyển muốn nhận miếng ngọc bội này?"
A Uyển ngẩng đầu nhìn nàng, mềm giọng hỏi: "Mẹ, con không nên nhận sao?" Trong lòng nàng có chút thấp thỏm, cũng không nên nói thế nào với cha mẹ, nếu nói suy nghĩ trong lòng mình ra, với một đứa trẻ chưa tròn bảy tuổi mà nói, vậy cũng quá thông minh hiểu chuyện rồi, không bị xem như là yêu quái mới lạ, cho dù không phải yêu quái, có thể cũng sẽ bị cho rằng là thiên tài bẩm sinh.
Cho dù ý nghĩ của người đời về thiên tài khác nhau nhưng A Uyển không muốn để phụ mẫu biết, nàng muốn giữ thứ tình cảm thuần túy này.
"Cũng không phải, A Uyển thích là được rồi, chỉ là một miếng ngọc bội thôi mà."
Nghe được giọng nói ôn nhu bất biến này, A Uyển tươi cười với nàng ấy. Người mẹ Công chúa này đúng là một nữ tử mềm mại như hồ thu, ngoại trừ lo lắng lúc nàng sinh bệnh ra, những lúc khác luôn hiền hòa, dịu dàng, ấm áp. Có điều, lại không phải người thụy mị không có chủ kiến như bông hoa tơ hồng vàng, trong lòng nàng ấy vô cùng có chủ ý, thậm chí A Uyển cảm thấy, người mẹ này của nàng nhìn thấy rõ rất nhiều chuyện, hiểu thấu lòng người, luôn trong lúc lơ đãng, xoay chuyển rất nhiều chuyện bất lợi thành có lợi.
So với người cha Phò mã không đáng tin, người mẹ Công chúa này thật lòng đáng tin hơn.
Cho nên, khi nàng nói như vậy, A Uyển biết trong lòng mẹ Công chúa có chủ ý, cũng không trách nàng nhận ngọc bội của Thụy Vương. Hơn nữa, nàng nhạy bén bắt được ý của mẹ Công chúa, chỉ là một miếng ngọc bội thôi... ý này không phải như nàng nghĩ chứ?
La Diệp trông thấy hai mẹ con đều cười, một ôn nhu như nước, một ngây thơ đáng yêu, cũng bật cười, sờ đầu A Uyển, nói: "Thật ra mối hôn sự này cũng chẳng có gì xấu, Vệ Huyên và A Uyển đều còn nhỏ, tình cảm khi còn bé là chân thành nhất, nếu có thể lớn lên cùng nhau như thanh mai trúc mã, tình cảm này khác xa phu thê mù cưới câm gả [*] nhiều, phần lớn đều có thể phu thê thuận hòa đấy."
[*] Cưới gả chỉ qua lời bà mối.
Trưởng Công chúa Khang Nghi phụ họa nói: "Phu quân nói đúng, tình cảm thanh mai trúc mã tất nhiên là đáng quý nhất." Thấy trượng phu vui vẻ vì mình phụ họa, nàng cũng cười mắt cong cong.
A Uyển nhìn bộ dạng cười ngây ngô của lão cha nhà mình, lại cúi đầu nghịch ngọc bội.
Thanh mai trúc mã gì đó... Chẳng lẽ sẽ không bởi quá quá thân quen mà xem đối phương thành tình huynh đệ tỷ muội sao? Đặc biệt là những người gần huyết thống, không phải càng dễ sinh ra tình thân sao?
Chờ cha mẹ rời đi, A Uyển mệt mỏi ghé vào giường, nhìn chằm chằm miếng ngọc bội, lại bắt đầu cảm thấy rối rắm.
Chẳng lẽ về sau nàng thật sự phải cùng tên nhóc ngang ngược có quan hệ huyết thống sống hết đời? Nghĩ lại đã cảm thấy quá rắc rối, không qua được vướng mắc trong lòng!
Làm sao đây?
***
Bên này A Uyển rối rắm muốn chết, Vệ Huyên bên kia theo Thụy Vương trở về vẻ mặt bình tĩnh, thật ra trong lòng đã sắp không kiềm chế được.
Hắn bấm mạnh vào lòng bàn tay một cái, rốt cuộc có thể kiềm nén lại cảm xúc phấn khởi, giữ vẻ bình tĩnh trên mặt.
Vào trong khoang thuyền, Thụy Vương quay người nhìn về phía Vệ Huyên.
Bởi vì hắn bỗng dừng bước quay người, tiểu shota đang suy nghĩ không nhìn kỹ, suýt chút nữa va vào đùi phụ thân, không khỏi đưa tay túm lấy áo bào cha mới giữ vững thân thể được.
Bàn tay to của Thụy Vương tìm tòi, xách con trai tới trước mặt, nói với hắn: "Hôm nay bổn vương đã làm như ý con, về sau ngoan ngoãn cho bổn vương, mối