Chương 81
(Translator: Poinsettia)
Chuyện Ngũ Hoàng tử bị Vệ Huyên ném xuống nước, tuy là Vệ Huyên đường đường chính chính biểu lộ ra bên ngoài, đã đánh cược là phải chịu thua, nhưng vẫn để lại cho người ta sự ớn lạnh sau lưng, hơn nữa cũng ý thức được Thế tử Thụy vương càn quấy như nào.
Quả thật là một sát tinh hung thần không hơn không kém.
Bởi vì chuyện này, những người tới mừng thọ Lão phu nhân Uy Viễn Hầu đều ở lại không lâu, Lão phu nhân cũng không giữ lại bọn họ, sau khi khách đều rời đi hết, bọn họ liền đi xử lý việc của Ngũ Hoàng tử. Dù sao thì, phủ Uy Viễn Hầu đều là nhà mẹ đẻ của Trịnh Quý phi, cũng là nhà ngoại của Thế tử Thụy Vương, xét từ góc độ người ngoài, nếu dòng dõi của Trịnh Quý phi và Vệ Huyên không hòa hợp, thì hầu tước Weiyuan chỉ đơn giản là bị kẹt ở giữa. Không phải con người nữa.
Sau khi tiễn khách về, Tam Hoàng tử cũng cùng Ngũ Hoàng tử và Tam Công chúa trở về cung, Uy Viễn Hầu vội vàng chạy tới thỉnh an lão phu nhân, còn cụ thể hỏi phải làm sao, chứ cũng không nên để người trong cung trút giận lên phủ Uy Viễn Hầu, như vậy chẳng khác gì làm trò cười cho người ta xem.
Uy Viễn Hầu lo lắng nói: "Mẫu thân, dù thế nào thì đó cũng là Hoàng tử, Trịnh Quý phi cũng là Quý phi được sủng ái trong cung, Huyên nhi thật sự không nên hấp tấp như thế, như vậy khác gì khiến người khác chê cười phủ Uy Viễn Hầu của chúng ta ? "
Uy Viễn Hầu lo lắng, cả đời này hắn sống dưới cái bóng mạnh mẽ của mẫu thân, lá gan cũng giống như cha hắn, chẳng hề bạo dạn tí nào, chỉ mẫu thân hắn mới kiểm soát được gia đình. Mặc dù cha hắn đã qua đời, hắn trở thành Uy Viễn Hầu, nhưng lão phu nhân vẫn đảm đương hầu hết các việc trọng đại. Bây giờ, Vệ Huyên lại có thể làm náo loạn ở phủ của mình rồi truyền vào cung, nếu Trịnh Quý phi không thông cảm mà đến gặp hoàng đế khóc lóc than thở, Hoàng đế lại trút giận sang thì phủ Uy Viễn Hầu có thể làm gì được?
Uy Viễn Hầu lo lắng mà không nhìn thấy sự khinh thường và hận thù lướt qua đôi mắt của lão phu nhân, khi hắn nhìn lên và yêu cầu lão phu nhân đưa ra ý kiến, lão phu nhân Uy Viễn Hầu thần thái bình tĩnh, nói: “Chuyện đã xảy ra vậy rồi, nói thêm cũng vô ích, ngày mai đưa thê tử của con vào cung thỉnh tội với Trịnh Quý phi đi."
“Nếu như Quý phi nương nương có trách nhiệm thì sao?” Uy Viễn Hầu căng thẳng hỏi, “Hơn nữa, đó là Hoàng tử, còn bên phía Hoàng thượng...”
Lão phu nhân cầm lấy tách trà từ ma ma nhấp một ngụm, mi mắt hơi rũ xuống, nói: "Nàng ta sẽ không đâu! Còn về phía Hoàng thượng, không cần lo lắng, Hoàng thượng vẫn rất thương Huyên nhi."
“?”
Uy Viễn Hầu trong đầu tràn đầy dấu chấm hỏi, muốn hỏi rõ ràng hơn, nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của lão phu nhân, đành hậm hực mà rời đi.
Rời khỏi sân của lão phu nhân, Uy Viễn Hầu không nhịn được mà lau mồ hôi, không hiểu được ý của mẫu thân là sao. Mặc dù phủ Uy Viễn Hầu là nhà mẹ đẻ của Trịnh Quý Phi, nhưng họ đều biết rằng Trịnh Quý phi không có tình cảm sâu đậm gì với phủ Uy Viễn Hầu này, nhiều nhất cũng chỉ là phủ Uy Viễn Hầu đề cao tình cảm của nàng ta, nhưng trong lòng lại không coi phủ Uy Viễn Hầu như gia đình ruột thịt của để nàng có thể dựa vào. Vậy thì làm sao Trịnh Quý phi có thể tức giận khi những chuyện như thế này xảy ra với Ngũ Hoàng tử cho được? Còn về Văn Đức Đế, dù có yêu Vệ Huyên đến mấy, cháu trai cũng không thể hơn so với con ruột của mình chứ?
Không chỉ có Uy Viễn Hầu nghĩ như vậy, mà Lệ ma ma cũng có chút lo lắng, hỏi: "Lão phu nhân, bên Hoàng thượng thật sự có thể như vậy sao? Nếu như Thế tử có bị trách tội..."
Lão phu nhân Uy Viễn Hầu cười nói: "Ngươi yên tâm, Trịnh Quý phi hiện tại cũng không dám làm gì, cho dù nàng ta tự mình thuyết phục hoàng thượng, Huyên nhi cùng lắm cũng chỉ là bị phạt nhẹ nhàng thôi, sẽ không phạt quá nặng đâu. ” Sau đó bà chế nhạo nói:“ Hồi đó nàng ta dám ra tay như vậy thì giờ nàng ta phải gánh lấy hậu quả ”.
Nhìn vẻ mặt hận thù của lão phu nhân, Lệ ma ma cảm thấy trong lòng hơi lạnh, bà chợt hiểu cái chết của Đích phi Thụy vương hồi đó có lẽ không thể không liên quan đến Trịnh Quý phi.
Có một số việc không cần nói quá rõ ràng, như thế càng tốt cầm chuôi kẻ địch.
******
A Uyển cùng mẫu thân rời khỏi phủ Uy Viễn Hầu.
Trước khi lên xe ngựa, nàng không nhịn được quay đầu lại nhìn Vệ Huyên,, hắn cũng nhìn qua mỉm cười với nàng, gió xuân vén áo choàng đỏ son của hắn lên, màu sắc dày đặc va vào đá xanh khiến lông mày hắn trở nên sâu thẳm.
Trưởng Công chúa Khang Nghi quay đầu lại, nhìn thấy con gái giống như không thuộc về mình, gật đầu về phía Vệ Huyên, sau đó cùng A Uyển vào trong xe ngựa, rồi ôm nàng vào lòng.
“Con lo lắng cho Huyên nhi sao?”
A Uyển cúi đầu, nhẹ nhàng đáp lại, tuy rằng lúc trước Vệ Huyên ăn nói bừa bãi, nhưng nghĩ đến Hoàng đế trong cung, A Uyển lại càng lo lắng hơn. Suy nghĩ của Thái hậu ít nhiều có thể đoán được, nhưng không ai có thể hiểu được Hoàng đế nghĩ gì, lần này Vệ Huyên ném Ngũ Hoàng tử xuống nước, còn ngăn cản người khác cứu hắn, điều này nghiêm trọng hơn có thể nói là cố ý sát hại Hoàng tử, mặc dù Văn Đức Đế là Hoàng đế, nhưng cũng là phụ thân, nếu như hắn tàn nhẫn, kết cục của Vệ Huyên không nói cũng hiểu, cho dù có Thụy vương che chở, nhưng Thụy vương đối mặt với Hoàng đế, cũng đành phải bất lực?
Trưởng Công chúa Khang Nghi không thể nhịn được cười, "Con bé ngốc này, mặc dù Huyên nhi hành động có chút lỗ mãng nhưng nó không phải là người không hiểu chuyện, cùng lắm thì sẽ chỉ chịu một số hình phạt nhẹ nhàng. Và con cũng đừng quên rằng đằng sau Huyên nhi còn có Thái hậu và Thụy vương nữa. "
Lớn thì có thể nói là Vệ Huyên cố ý sát hại Hoàng tử, nhưng nói bé lại cũng có thể nói là giữa hai huynh đệ bọn họ đánh nhau.
Trưởng Công chúa Khang Nghi lại không lo lắng cho Vệ Huyên, mấy năm nay hầu như đều nhìn Vệ Huyên lớn lên, tiểu tử này có bao nhiêu cân lượng nàng còn không biết sao? Nhìn nghịch ngợm vậy nhưng thật ra nhiều chuyện cũng khá có lý, tuy rằng không biết hôm nay Vệ Huyên làm ra chuyện như vậy là có lý do gì, nhưng cũng phải có nguyên do, vậy cứ nhìn xem xem Vệ Huyên muốn làm gì.
Khi Trưởng Công chúa Khang Nghi an ủi con gái, Thụy vương cũng nhận được tin tức, khi biết đứa con nghịch ngợm của mình đã làm ra loại chuyện này, suýt thì muốn tức chết, liền lập tức từ doanh trại về nhà.
Về đến nhà, hắn liền thấy tiểu tử đang ngồi ở chính điện đợi hắn, bên cạnh là đứa con trai ba tuổi, hai huynh đệ đang chơi ném thẻ vào bình rượu, một người thì ném, người kia thì nhặt, chơi chẳng ra cái gì cả, nếu như là trước kia, trong lòng hắn sẽ còn được an ủi, vì đứa con trai lớn luôn coi đệ đệ mình như một công cụ đồ chơi, nhưng cũng gọi là có chăm sóc cho đệ đệ của mình, nhưng hiện tại hắn chỉ cảm thấy tên Vệ Huyên này thật là khiến hắn muốn đập cho một trận.
Khi nhìn thấy hắn về, hai huynh đệ một lạnh lùng, một mềm yếu.
“Phụ vương ~” Nhị thiếu gia của phủ Thụy vương dịu dàng nói.
Thụy vương sờ đầu đứa con trai út, bảo bà vú bế đi rồi nói với Vệ Huyên: "Nhìn xem hôm nay con đã làm gì hả, con có mặt mũi nào để trở về không?"
Vệ Huyên lạnh lùng đáp: "Đây là nhà của con, con tại sao không về được?"
"Con trở về làm gì? Con nên vào cung mà thỉnh tội với Hoàng thượng."
“Biết rồi, phụ vương đi đi.”
“…….”
Thụy vương bị hắn làm cho tức giận đến chết khiếp, nhưng cũng bất lực với bộ dạng dầu muối không ăn của hắn, đánh hắn một trận sao, hắn đã lớn chừng này rồi, chạy trốn bay nhanh, đâu còn có thể đánh được hắn chứ? Thụy vương vung roi đuổi theo hắn nửa cái vương phủ, cuối cùng chỉ biết dừng lại mà thở hổn hển, bèn giả vờ trở về phòng cho người thay y phục, tranh thủ trời chưa muộn, hắn muốn vào cung thỉnh tội với Hoàng đế.
Tên tiểu tử hôm nay làm ra việc như này, chắc chắn sẽ kiếm rất nhiều cớ, nhưng cũng phải vào cung để thỉnh tội với Hoàng đế, nếu không mai sẽ bị phun cho chết bởi những tên ngự sử rảnh rỗi không có gì làm.
Đương nhiên, Thụy vương không tự mình vào cung mà đưa cả Vệ Huyên vào cùng, lần này Vệ Huyên không chạy đi mà ngoan ngoãn vào cung cùng hắn.
*
Trong Nhân thọ cung, Thái hậu sau khi nghe về điều đó, liền hơi nheo lại đôi mắt.
Cuối cùng Thái hậu chỉ nói: "Ta biết rồi, lui xuống đi."
Người tới báo tin trong lòng khó hiểu, dường như cũng biết được một chút, nhíu mày hài lòng đi ra khỏi cửa điện Nhân thọ cung, xoay người đi báo tin cho chủ tử.
Thái hậu phản ứng như vậy, trong mắt các phi tần trong hậu cung đều biết Thái hậu ngoài mặt không giúp đỡ lẫn nhau, nhưng thật ra trong lòng hướng về Vệ Huyên nên không nói gì. .
Còn về việc Thái hậu nói gì đó với Lãnh ma ma sau khi bọn họ rời đi, tự nhiên không ai biết.
Thái hậu nói với Lãnh ma ma: "Ngươi đi tìm hiểu xem chuyện Đích phi Thụy vương năm ấy có liên quan gì đến Trịnh Quý phi hay không và cả Uy Viễn Hầu có biết chuyện này hay không."
Lãnh ma ma thấp giọng đáp, nhưng đầu óc quay cuồng, bà hiểu được có phải Thái hậu đang nghi ngờ lão phu nhân Uy Viễn Hầu đã biết gì không, sau đó liền tiết lộ sự việc này với Thụy vương, để hôm nay khiến hành vi của Thế tử Thụy vương quá khích như vậy .
Thái hậu im lặng, các cung còn lại sau khi vui sướng vì gặp họa, thì liền không còn để ý tới, thay vào đó là