Chương 82:
(Translator: Poinsettia)
Vệ Huyên được lệnh phải đóng cửa ăn năn trong một tháng, nên tự nhiên hắn không thể chạy lung tung như trước nữa, đến cả gặp A Uyển cũng không được, nếu không thì còn gọi là đóng cửa ăn năn sao?
Đương nhiên, Vệ Huyên vẫn luôn cố ý, hắn đương nhiên có thể lẻn trốn ra ngoài, những loại chuyện như này luôn là chuyên môn của hắn. Tuy nhiên, để ngăn chặn hắn làm điều phản nghịch đó, Thụy vương đã huy động tất cả các lính canh của cung điện, bao vây Tùy phong viện nơi Vệ Huyên ở, và đảm bảo rằng ngay cả một con ruồi cũng không thể bay ra ngoài. Nếu như có ai đó không biết, nhìn thấy trận chiến này, còn tưởng rằng Thụy vương đang giam lỏng con trai mình.
Không có gì lạ khi Thụy vương lại hung hãn như vậy. Thực sự là con trai hắn chạy trốn quá giỏi. Ngay cả khi hắn cử lính canh đến bao vây Tùy phong viện, con trai của hắn vẫn có thể bỏ chạy mà không hề hay biết, nếu điều đó không phải do Thế tử Thụy vương quay lại từ lối vào của Tùy Phong viện, các thị vệ chỉ biết mở to mắt, không biết rằng hắn ta thực sự chạy ra ngoài dưới mắt của những tên thị vệ này.
Vì lý do này, Thụy vương lại một lần nữa mắng các lính canh không biết canh chừng, những lính canh tội nghiệp suýt khóc vì bị làm sai, họ rõ ràng là rất có lương tâm và chăm chú nhìn Tùy Phong viện, thậm chí không để một con ruồi bay ra ngoài, làm sao họ biết được Thế tử thoát ra như thế nào được?
Thụy vương bất lực vì con trai, may mà Vệ Huyên chạy ra ngoài nhưng tung tích của hắn đều bí mật, hắn không đến phủ của Trưởng Công chúa Khang Nghi, không ai phát hiện hắn đã vi phạm mệnh lệnh riêng của Hoàng đế, nếu không thì để cho mấy tên ngự sử biết, lập tức đến phun cho hắn đầy hoa trên mặt.
Lý do vì sao Vệ Huyên không đến phủ của Công chúa Khang Nghi tìm A Uyển quá dễ thấy, đi vào lúc này cũng không dễ dàng, nhưng bảo hắn không gặp A Uyển trong một tháng thì dứt khoát giết hắn đi. Vì hắn không thể đến đó, hắn phải để A Uyển đến gặp hắn.
Vì vậy, Vệ Huyên đã nhanh chóng viết một bức thư và phái người gửi đến phủ Công chúa cho A Uyển.
Khi A Uyển nhận được thư của Vệ Huyên, nàng chỉ nhìn lướt qua rồi đóng lại.
"Là Huyên biểu ca viết sao? Trong đó nói gì vậy?" Mạnh Hân vừa tò mò vừa cắn hạt dưa, cái miệng nhỏ nhắn không ngừng mấp máy, dù sao cũng là ăn uống liều mạng, hoặc là nói lung tung, nói tóm lại là muốn nàng ta câm miệng.
Thấy nàng tò mò, A Uyển đưa cho nàng bức thư do Vệ Huyên, để nàng tự đọc.
Nhưng ai biết Mạnh Hân lắc đầu càng mãnh liệt lắc đầu, "Đừng đưa ta, ta không dám xem đâu, nếu để cho Huyên biểu ca biết được, ta sẽ bị hắn làm cho mù mắt. Muội không thể hại ta thế được! Hơn nữa, nhỡ đâu ta nhìn thấy phải thứ không nên xem thì sao, như vậy không phải càng ngượng ngùng à? Ta không thể can dự vào vấn đề của hai người được. "
A Uyển: “…”
A Uyển thiếu chút nữa là quỳ lạy tiểu cô nương này, dáng vẻ "Ta không thể dính dáng đến đôi trẻ của muội" này được coi là một thần mã không? Lẽ nào nàng cho rằng Vệ Huyên viết thư tình cho nàng sao? Nghĩ đến đây, trên mặt nàng nổi đầy vết sọc đen.
Ý của bức thư này là Vệ Huyên rất nhớ nàng, hiện tại không thể ra ngoài, nên đã bảo A Uyển đến thăm hắn ở phủ Thụy vương, nhớ mang cho hắn tấm khăn và túi tiền do nàng làm, một cái mà A Uyển làm cho hắn năm ngoái đã cũ hết rồi, giờ hắn muốn có cái mới ...
Trong thư có rất nhiều lời nói dong dài lằng nhằng, nhưng mục đích duy nhất cũng chỉ có một, đó là để nàng mang chiếc ví thêu và mạng che mặt cho hắn. A Uyển không khỏi lắc đầu, có lúc nghĩ lại, không biết Vệ Huyên làm sao lại có một tính cách kỳ lạ đến vậy? Trước mặt nàng, hắn giống như một đứa trẻ ngoan ngoãn, nhưng lại tàn bạo, độc đoán với thế giới bên ngoài, danh tiếng vang xa.
Về bức thư của Vệ Huyên, A Uyển phớt lờ hắn, hắn thích làm gì thì làm.
Nhưng A Uyển đã sớm hối hận về những gì nàng đã làm, bởi vì khi hắn thấy nàng không đi, hắn liền mỗi ngày đưa hai mươi, ba mươi phong thư để thúc giục nàng, rồi sai Lộ Bình ngồi xổm và canh giữ nàng mỗi ngày, cho đến khi nào nàng đồng ý tới thăm hắn mới thôi.
Vì lý do này mà Trưởng Công chúa Khang Nghi không nhịn được cười, La Diệp cười mắng Vệ Huyên tiểu lưu manh, Mạnh Hân cũng có chút đồng tình, còn về phần đồng tình với ai, thì cả hai đều có.
Trưởng Công chúa Khang Nghi ngồi dựa vào tường, không quyết định cho con gái mình mà để nàng ấy tự quyết định.
Nhìn thấy lần này mẹ Công chúa không đối xử hung hãn với mình, A Uyển hiển nhiên đã có quyết định của riêng mình, và cuối cùng dưới sự công kích của Vệ Huyên, nàng quyết định gặp hắn.
Bởi vì thực ra nàng cũng có chút nhớ hắn.
Vệ Huyên thường xuyên quanh quẩn bên nàng, nếu ngày nào hắn không đến, A Uyển cũng không quen, chỉ có thể nói năng lực quấy rối của Vệ Huyên rốt cuộc đã phát huy tác dụng, khiến A Uyển càng ngày càng quen với sự tồn tại của hắn, ước tính rằng thời điểm thích hợp, thì có thể về nhà với vị hôn thê của mình rồi.
Vào hôm nay, khi Lộ Bình lại bị chủ tử đá qua đó, A Uyển liền sai người báo cho Lục Bình: "Được rồi, ngươi hôm nay trở về đi."
Lộ Bình nghe được câu trả lời này, chớp mắt liền hiểu được ý trong lời nói, thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có thể đối phó với chủ tử rồi. Với một cái hất tay áo, Lộ Bình thong thả quay trở lại.
Ngày tiếp theo, A Uyển sáng sớm dậy rồi đi thỉnh an cha mẹ, sau đó mang theo món quà mà do mẹ Công chúa đã chuẩn bị cho nàng để tới thăm Thụy vương phi trong phủ Thụy vương.
Là một cô nương chưa xuất gia, A Uyển tự nhiên chỉ đến thăm Thụy vương phi, không liên quan gì đến Vệ Huyên. Vì vậy, sau khi đến phủ Thụy vương, A Uyển đưa đồ cho nha hoàn, ngay sau đó một quản gia từ Vương phủ ra thỉnh an với nàng, cung kính mời nàng vào, trước khi quản gia định nói gì, A Uyển đã nói rằng nàng muốn đích thân đến thăm Thụy vương phi tại Chính viện.
Quản gia vốn dĩ muốn đích thân đưa A Uyển đến Tùy Phong viện, nhưng ai biết vị Quận chúa này lại có ý muốn đi gặp Vương phi trước, quản gia không khỏi thở dài, nghĩ rằng Thế tử có thể lại tức giận. Thế tử của họ luôn coi trọng Quận chúa Thọ An, bây giờ mọi người trong cung điện đều biết rằng họ phải lễ phép với Quận chúa Thọ An, chỉ sợ chưa đủ tôn trọng và lịch sự, lại để tiểu bá vương nhìn thấy được, sẽ trực tiếp tới đạp cho cái, không chết thì cũng bị thương.
Thụy vương phi năm đó sinh con trai út là Vệ Trác và bị thương, nếu Vệ Huyên không dùng nhân sâm ngàn năm để kéo dài tuổi thọ thì nàng đã chết, nhưng dù được cứu nhưng Thụy vương phi cũng đã trở nên yếu ớt và ốm yếu hơn, thời tiết vừa thay đổi nàng liền nằm xuống giường dưỡng bệnh. Sau ba năm, thân thể của Thụy vương phi cuối cùng cũng được cải thiện, nhưng nàng không còn sức khỏe như trước nên vẫn phải tĩnh dưỡng nhiều hơn.
Khi A Uyển đến để thỉnh an với Thụy vương phi, Thụy vương phi đang ngồi trong hoa điện dạy đứa con trai nhỏ của mình đọc, con gái của nàng đang ngồi lặng lẽ thêu thùa, ba mẹ con nhìn trông rất hòa hợp.
Nghe tin A Uyển đã đến, vẻ mặt Thụy vương phi hơi ngạc nhiên, nhưng nàng đã nhanh chóng hiểu ra khi nghĩ đến Vệ Huyên đã được lệnh phải đóng cửa một tháng. Khi A Uyển đi tới, liền sai người bưng trà lên, sau đó yêu cầu hai đứa trẻ đến trước để chào hỏi nàng.
Với một nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt A Uyển, nàng trao đổi vài lời với Thụy vương phi và hỏi về tình trạng sức khỏe của nàng ấy, thấy tiểu tử ba tuổi đang tò mò nhìn nàng, nàng không thể không mỉm cười và lấy một miếng bánh gạo nếp, nói: "Trác nhi, qua bên này với biểu tỷ nào, biểu tỷ sẽ cho đệ ăn đồ ăn ngon này."
Tiểu Vệ Trác cười toe toét với nàng, nhảy tới như một viên đạn đại bác nhỏ, nhảy vào vòng tay A Uyển, vươn tay móc miếng bánh gạo nếp. A Uyển trêu hắn một chút, nhanh chóng liền bị hắn cướp lấy. Búi tóc nhỏ mềm mại, mịn như bông nhìn rất thích, A Uyển dù đến Vương phủ không ít lần nhưng lần nào cũng phải ôm chặt lấy tiểu tử này.
Mặc dù tiểu Vệ Trác sinh non nhưng Thụy vương phi đã nuôi dạy hắn khá cứng cáp, không mắc bệnh gì và lớn lên khỏe mạnh.
"Mợ, Trác nhi thật là ngoan."
Thụy vương phi nhìn con trai, cười nói: "Ta sức khỏe không tốt, ca ca nó thường dẫn đi chơi nhiều hơn."
Nghe được lời nói của Thụy vương phi, A Uyển không khỏi có chút kinh ngạc, Vệ Huyên tính tình hung bạo cũng chịu chơi cùng đệ đệ của mình sao?
Khi đang nói chuyện, nha hoàn ở chính viện thông báo cho nha hoàn bên Tùy phong viện đã tới, nha hoàn đó lời nói cẩn thận nói với Vương phi: “Thế tử nghe nói Quận chúa Thọ An đến rồi, muốn Quận chúa Thọ An tới Tùy Phong viện một chuyến."
Thụy vương phi không khỏi che miệng cười, nàng nói A Uyển sẽ ở đây không lâu, Vệ Huyên cũng không nể mặt nàng, còn đến đây tìm người thế này là chuyện thường tình. Thụy vương phi là người có lòng vị tha, hơn nữa Vệ Huyên đã lấy nhân sâm ngàn năm để cứu nàng và con nàng, cảm kích với con riêng nên có những hành vi độc đoán nhưng họ chỉ nhắm mắt đưa chân mà thôi, mọi người đều an phận thủ thường như vậy là tốt, tình cảm mẫu tử