Con trai trưởng Mạnh Phong của Trưởng Công chúa Khang Bình đính hôn.
Tin tức này truyền ra, tất cả mọi người không khỏi sửng sốt, sau đó vô thức hỏi thăm đối tượng Mạnh Phong đính hôn có phải Tam Công chúa hay không.
Khi biết đối tượng Mạnh Phong đính hôn là con gái Liễu Thị lang Thị lang Binh bộ thì tất cả mọi người không khỏi sững sờ, dồn dập truy hỏi sao sự tình bỗng nhiên như vậy.
Huân quý trong kinh, trong lòng triều thần, Mạnh Phong tuy là ứng cử viên con rể nhân phẩm gia thế không tầm thường nhưng không biết tại sao Tam Công chúa mấy năm qua hành động rất ngang ngược to gan, coi hắn là bánh trái thơm ngon quấn quýt si mê không bỏ, khiến cho Trưởng Công chúa Khang Bình mấy lần bố trí chuyện tốt cho con trai trưởng đều bị Tam Công chúa phá rối.
Những chuyện này trong giới huân quý không phải bí mật gì, cho nên cho dù có người động lòng muốn gả con gái nhà mình cho Mạnh Phong, cũng bởi vì nghĩ tới Tam Công chúa mà bỏ cuộc giữa chừng.
Hành động của Tam Công chúa rất ngang ngược, cũng không phải không có Ngự sử nói tới chuyện này, tiếc rằng sau khi bị Văn Đức Đế răn đe, không ai không thức thời mà nhắc lại chuyện này.
Văn Đức Đế mấy năm nay càng ngày càng uy quyền, phụ thần nội các đã không thể chen mồm vào giống như mười năm trước, mọi người tất nhiên là phải thu lại nhuệ khí của mình, không còn dám làm chim đầu đàn nữa.
Tuy rằng ngại với Trưởng Công chúa Khang Bình, Văn Đức Đế cũng có từng trách cứ nhưng mà so với tỷ muội, khuê nữ mình yêu thương hiển nhiên quan trọng hơn, vài câu trách cứ căn bản không thể làm cho Tam Công chúa từ bỏ, Trưởng Công chúa Khang Bình sau mấy lần tức giận buồn bực trong lòng, cũng buông tay mặc kệ, quyết định không quan tâm nữa.
Cho dù nàng để con trai cô độc, cũng tuyệt đối không để Tam Công chúa vào cửa!
Thế là hôn sự của Mạnh Phong kéo dài từ năm này sang năm khác, bây giờ Mạnh Phong cũng đã mười chín tuổi rồi, mắt thấy sang năm sẽ tới tuổi hai mươi, con cái của con cháu thế gia huân quý cùng tuổi hắn có thể biết nói rồi, hắn còn chưa có thê tử, ngay cả thông phòng cũng không có lấy một người.
May mắn tính tình Mạnh Phong thoải mái hào sảng, cũng không để ý việc này, một thân một mình cực kỳ thoải mái.
Tam Công chúa ngang ngược, thái độ Hoàng đế mập mờ, Trưởng Công chúa Khang Bình cương quyết, Mạnh Phong thoải mái...!Đủ loại nguyên nhân, tất cả mọi người đều cho rằng Mạnh Phong chỉ sợ tuổi gần ba mươi cũng chưa lấy được vợ, nhưng ai ngờ, bỗng nhiên lại đính hôn, tốc độ quá nhanh, thậm chí trước đó còn chưa tuyền ra tin tức gì.
Rất nhiều người đang rối rắm, sau khi sôi nổi tìm hiểu, rốt cuộc cũng hiểu rõ ràng, lập tức dở khóc dở cười, thậm chí có chút thông cảm với Mạnh Phong.
Nếu nói tam Công chúa ngang ngược khiến người ta không thích, như vậy cô nương Liễu gia đính hôn với Mạnh Phong phải gọi là khỏe mạnh vô cùng, có thể một tay đỡ một đại nam nhân, về sau Mạnh Phong làm trượng phu uy nghiêm ở đâu? Giành quyền trong gia đình thế nào? Nếu lúc vợ chồng xảy ra cãi vã, chỉ sợ Mạnh Phong sẽ bị phu nhân tương lai tát bay ra ngoài mất?
Chuyện xảy ra ở trận mã cầu ngày đó, bởi vì có quá nhiều người chứng kiến, căn bản không giấu được, Mạnh Phong và Vệ Huyên so kỹ năng mã cầu, bị Vệ Huyên dùng gậy hất xuống ngựa, trùng hợp bị "Anh hùng cứu mỹ nhân", bị một cô nương bế trọn.
Mọi người nghe xong, sôi nổi cảm thán cô nương Liễu gia tuy nói không phải khỏe mạnh vô cùng, nhưng ở trong tình huống đó có thể bế đại nam nhân không ngã sấp xuống, sức lực cũng không tầm thường đâu.
Tuy nói Mạnh Phong vô tình bị cô nương người ta cứu nhưng là một nam nhân, cũng phải chịu trách nhiệm, thế nên ngày hôm sau, phủ Trưởng Công chúa Khang Bình liền phái bà mối tới phủ Liễu Thị lang làm mai.
Mà Liễu Thị lang cũng là người cực kỳ cố chấp, hai người đã có tiếp xúc, cho dù là ngoài ý muốn nhưng vì trong sạch của con gái, tất nhiên cũng rất sảng khoái đồng ý cưới.
Thế là hôn sự Mạnh Phong chưa tới một ngày đã quyết xong, lại tốn một ngày mời Khâm Thiên Giám tính giờ lành, hôn kỳ liền định vào mùa xuân tới.
Tốc độ quá nhanh, căn bản không để người ta chất vấn quá nhiều, chờ lúc mọi người nhận được tin, cái gì cũng đã quyết xong rồi.
Lúc A Uyển nghe chuyện này, nàng đang bị mẹ Công chúa bắt học tập, học tới nỗi đầu óc quay cuồng, vì vậy nhân cơ hội tới phủ Trưởng Công chúa Khang Bình, tranh thủ nghỉ ngơi một chút.
A Uyển vừa tới phủ Trưởng Công chúa Khang Bình thì thấy hai huynh muội Mạnh gia đang ở trong viện ôm một con ngỗng trắng ngồi xổm nói chuyện, bọn hạ nhân hầu hạ cách xa một chút, nhìn trời nhìn đất, làm như không thấy tư thế kỳ lạ của hai huynh muội.
Mạnh Hân nhìn thấy A Uyển tới, rất vui vẻ vẫy tay với nàng, bảo nàng lại đây.
Mạnh Phong không mặt dày bằng muội muội, thấy A Uyển tới, vẻ mặt có hơi xấu hổ, vội đứng lên, chào A Uyển.
A Uyển chào hỏi Mạnh Phong xong thì cười nói: "Các người ở chỗ này làm gì? Trời nóng nực, sao không vào trong nhà cho mát?"
Mạnh Phong ho nhẹ một tiếng, nói: "A Hân nói Tam Mao Tứ Mao không thích ở trong phòng nên dẫn bọn chúng ra ngoài đi dạo.
Được rồi, A Hân, nếu A Uyển đã tới thì về phòng thôi, tránh cho nóng nực sinh bệnh."
Mạnh Hân nghe lời ca ca của nàng, lau mồ hôi trán, ngoan ngoãn tới Thủy Các.
Sau khi nha hoàn dâng trà quả và điểm tâm lên, A Uyển nói với Mạnh Phong: "Ta nghe nói biểu ca đính hôn, đặc biệt tới chúc mừng biểu ca một tiếng, dì rốt cuộc cũng có thể yên tâm rồi." Trưởng Công chúa Khang Bình vô cùng phiền muộn vì chuyện hôn nhân của con trai trưởng, hiện tại rốt cuộc cũng định được hôn rồi, cũng có thể không lo lắng nữa.
Trưởng Công chúa Khang Bình là người rất kỹ tính, có thể khiến nàng định ra hôn ước, chứng minh bản thân nàng hẳn là cũng hài lòng cô nương phủ Liễu Thị lang.
Mạnh Phong bưng trà lạnh lên nhấp một ngụm, trên mặt lộ ra vẻ bất đắc dĩ, nhìn A Uyển, thở dài nói: "Chuyện này còn không phải Huyên đệ hại ta? Về sau muội gả đi, nhớ phải báo thù cho vi huynh!" Nói xong, bắt đầu xúi giục A Uyển giày vò Vệ Huyên ra sao để trút cơn giận.
Mạnh Hân đang rót trà chen miệng: "Thật ra Liễu cô nương cũng không tệ đâu."
A Uyển nhìn nàng một cái, không ngờ tiểu cô nương nói lắm trước giờ bảo vệ huynh trưởng sẽ nói giúp người ngoài.
Mạnh Hân thấy A Uyển nghi hoặc, tiến tới bên cạnh nàng nhỏ giọng nói: "Hôm qua ta theo mẹ tới Liễu phủ, nói mấy câu với Liễu cô nương, tuy trông nàng gầy nhưng rất khỏe." Sau tỏ vẻ mặt ngươi hiểu đấy.
A Uyển: "..." Sức mạnh như thế không tốt mà?
"Ta không nói nàng ấy tệ." Mạnh Phong vỗ đầu muội muội: "Chỉ là Huyên đệ lúc ấy thật sự là hại chết người, ở trước mặt mọi người, khiến ta rất mất mặt." Nói xong hắn thở dài.
A Uyển: "..."
Mạnh Hân: "..."
Hai cô nương đồng tình nhìn hắn, A Uyển cẩn thận hỏi thăm: "Thật sự là biểu đệ hất huynh xuống ngựa sao?"
Vẻ mặt Mạnh Phong nặng nề gật đầu, than thở: "Người khác chơi mã cầu đều đuổi đánh quả bóng, Huyên đệ đánh mã cầu lại cố ý thích đâm người, cũng không biết tại sao lúc ấy mấy cô nương kia chạy tới cổng khung thành rồi ta ngã xuống.
Vi huynh sáng suốt cả đời, bị Huyên đệ làm cho mất hết mặt mũi rồi, bây giờ còn không biết người trong kinh biên soạn chuyện này thế nào đâu, may mà định ra hôn sự rồi, Liễu cô nương cũng không chịu lời dồn đại gây tổn thương gì."
Mạnh Hân phồng má, rất muốn giúp đại ca nhà nàng mắng Vệ Huyên, nhưng mà thấy A Uyển ở đây, rốt cuộc không thể mắng ở ngay trước mặt A Uyển, thế là bĩu môi nói: "Đại ca, lúc đó huynh cảm thấy rất mất mặt đúng không? Liễu cô nương cũng không cố ý, huynh tuyệt đối đừng vì vậy giận chó đánh mèo nàng, nam nhân giận chó đánh mèo nữ nhân cũng không phải nam tử hán gì..."
Mạnh Phong bị nàng làm cho dở khóc dở cười, nói: "Đại ca của muội là người nhỏ mọn như vậy à?"
"Không phải." Đại ca nhà nàng là người vô cùng hào sảng ngỗ ngược, tuy bị một nữ nhân cứu, hơn nữa bị nữ nhân bế bằng cách thức mất mặt, nhưng cũng sẽ không tức giận thái quá.
Mạnh Phong cười cười, vẻ mặt hoa đào gặp hoa đào nở, bọn nha hoàn hầu hạ trong phòng đều đỏ mặt cúi đầu, chỉ có A Uyển và Mạnh Hân nhìn quen rồi, có sức miễn dịch, không có cảm giác gì lắm.
Mạnh Phong ngồi cùng hai người một lúc, thấy không còn chuyện gì nên trở về viện của mình.
Trước khi rời đi, hắn cười nói với A Uyển: "Lúc muội thành thân, vi huynh sẽ tặng một món quà lớn cho muội.
Về sau nếu Huyên đệ ức hiếp muội, muội bảo người nói cho ta, vi huynh trút giận cho muội, để Huyên đệ biết, nhà mẹ đẻ muội cũng không phải không có huynh đệ nào."
A Uyển nghe vậy cười hì hì, hào