Hôm sau, trong cung truyền ra tin Tam Công chúa tự nguyện thỉnh cầu đến cung Nhân Thọ làm bạn với Thái hậu, mỗi ngày đều thành kính chép kinh thư ở tiểu Phật đường, cầu phúc cho Hoàng thượng.
Đây là cách nói với bên ngoài, nhưng chỉ cần là người có chút lý trí thì hoàn toàn sẽ không cảm thấy Tam Công chúa là người chủ động đi ăn chay niệm phật, có thể để nàng ngoan ngoãn mà đến cung Nhân Thọ, tất nhiên là do có sự ngầm đồng ý của Thái hậu và Hoàng đế.
Đến lúc lại có người nghe nói hôm qua khi chạng vạng, Vệ Huyên đột nhiên tiến cung, lần lượt đến điện Thái Cực và cung Nhân Thọ thì không gian có thể liên tưởng lại càng nhiều.
Phủ Tam Hoàng tử.
Hôm nay Tam Hoàng tử hưu mộc, vốn dĩ định phải làm bạn với thê tử sắp sinh thật tốt, lại không ngờ nghe được một tin tức như vậy.
"Thật sự là chính Tam muội muội tự mình thỉnh cầu? Mẫu phi nói như thế nào?" Sắc mặt Tam Hoàng tử ngưng trọng hỏi.
Mạc Như đỡ eo, cẩn thận dựa ngồi ở trên giường, nha hoàn săn sóc mà thêm một chiếc gối tựa vào phía sau lưng nàng, tận lực làm cho nàng ngồi thoải mái một chút.
Nghe được người trong cung tới tới bẩm báo việc Tam Công chúa tự nguyện thỉnh cầu đến cung Nhân Thọ bầu bạn với Thái hậu, trên mặt nàng cũng lộ ra một chút kinh ngạc, nhưng trong lòng lại cười nhạo, Tam Công chúa tuyệt đối không có khả năng thích chuyện cả ngày ăn chay niệm phật làm bạn với người già, sợ là trong đó có ẩn tình đây, có lẽ, việc này liên quan tới việc Mạnh Phong đột nhiên đính hôn.
Nội thị trong cung tới đáp: "Điện hạ, tối hôm qua, không lâu sau khi Thái hậu đột nhiên triệu Tam Công chúa đến cung Nhân Thọ, Thái hậu liền cho người đi báo cho Quý Phi nương nương, nói là Tam Công chúa tự nguyện thỉnh cầu lưu lại cung Nhân Thọ với Thái hậu nương nương, ở đó kia chép kinh thư cầu phúc, tỏ lòng hiếu tâm cho Hoàng thượng.
Quý Phi nương nương cho nô tài đi bẩm báo với ngài, dặn ngài và Hoàng tử phi nương nương phải bảo trọng thân mình, Tam Công chúa có thể làm bạn bên cạnh Thái hậu là phúc phận của Tam Công chúa, ngài chớ có lo lắng."
Sắc mặt Tam Hoàng tử hơi hoà hoãn, lại dò hỏi thêm một ít, khi biết được tin hôm qua Vệ Huyên cũng tiến cung, trong lòng đã hiểu rõ.
Chờ nội thị nhận được thưởng rồi rời đi, mặt Tam Hoàng tử trầm xuống, đột nhiên phất tay quét sạch những chén trà trên bàn xuống.
Tiếng vang thanh thuý của đồ sứ vỡ vụn đột nhiên vang lên làm Mạc Như hoảng sợ, nàng nhíu mày, nhưng mà nhìn thấy sắc mặt âm trầm của trượng phu, nàng mím môi, thật ra không nói gì thêm.
"Hay cho một tên Vệ Huyên!" Thanh âm của Tam Hoàng tử có hơi khàn khàn.
Tuy rằng Tam Hoàng tử giận Vệ Huyên không nể mặt mũi như thế, nhưng thật ra vẫn chưa tức đến mức hỏng đầu, rất nhanh đã thu liễm vẻ tức giận trên mặt, lại biến thành Tam Hoàng tử điện hạ khiêm tốn ổn trọng kia, trên khuôn mặt anh tuấn không thể thấy được bất cứ nét thất thố nào trước đó.
Mạc Như thấy hắn khống chế được tính tình của mình nhanh chóng như vậy, trong lòng đột nhiên hơi lạnh.
Nàng rũ đôi mắt xuống, chỉ huy nha hoàn đi thu dọn đám hỗn độn trên mặt đất, lại vẫy tay cho hạ nhân trong nhà đều lui ra ngoài, đỡ eo đứng dậy, đi đến bên người Tam Hoàng tử.
Tam Hoàng tử thấy nàng đi tới, chạy nhanh đỡ lấy nàng, cho nàng ngồi ở bên cạnh chính mình.
"Phu quân chớ có tức giận mà ảnh hưởng đến thân thể, xưa nay tính tình Thế tử Thụy Vương đều như thế này, tức giận làm ảnh hưởng thân mình không đáng giá." Mạc Như ôn nhu trấn an nói.
Vẻ tức giận trên mặt Tam Hoàng đã biến mất hết, giống như lời Mạc Như nói, hắn cũng hiểu vài phần về tính tình Vệ Huyên, khi hắn đã chán ghét một người thì phải chỉnh chết người nọ mới bỏ qua.
Tuy hắn không biết những năm gần đây, vì sao Vệ Huyên đột nhiên kết thù với mình và hai đệ đệ muội muội cùng mẹ của mình, nếu không có có Hoàng thượng trấn giữ, nói không chừng Vệ Huyên thật sự sẽ ra tay chỉnh chết bọn họ.
Lúc trước hắn còn cảm thấy may mắn, dù Vệ Huyên có ương ngạnh bá đạo hơn nữa thì hắn vẫn có điều cố kỵ, không dám ra tay với Hoàng tử Công chúa, chỉ có thể làm loạn ra vài chuyện nhỏ.
Nhưng hôm nay hai đệ đệ muội muội của hắn liên tiếp xảy ra chuyện, chuyện này buộc hắn không được ôm tâm tư may mắn nữa.
Cố kỵ Hoàng đế, Vệ Huyên sẽ không ngu xuẩn mà ra tay trừ bỏ bọn họ, nhưng hắn có thể chỉnh bọn họ, khiến họ chậm rãi làm mất lòng Hoàng đế, dần rơi vào tình cảnh chó nhà có tang.
Cho dù là Hoàng tử Công chúa, nếu không được Hoàng đế yêu thích, ở nơi chuyên nâng cao đạp thấp như trong cung này, chỉ có thể để người khinh nhục.
Nuốt xuống ngụm trà kia xuống cổ họng đắng chát, Tam Hoàng tử đột nhiên mở miệng nói: "Như Nhi, nàng nói xem rốt cuộc vì sao Vệ Huyên lại có địch ý với chúng ta?"
Mạc Như nghe hắn đột nhiên mở miệng thì trong lòng thực sự kinh ngạc, nàng gả đến đây mấy năm, xưa nay trượng phu không nói quá nhiều chuyện với nàng, vẫn luôn thích thương lượng với Tạ Hân, chỉ cần nàng quản lý tốt nội viện cho hắn là được rồi.
Thế nhưng lúc này hắn hỏi nàng, nghĩ một lát nàng đã hiểu rõ ý tứ của hắn.
"Thiếp cảm thấy, Vệ Huyên như thế, chẳng qua là vì Quận chúa Thọ An thôi." Mạc Như trực tiếp chỉ ra.
Tam Hoàng tử nhíu mày, ra chiều khó hiểu: "Thọ An? Liên quan gì đến Thọ An?" Hắn biết Vệ Huyên coi trọng Quận chúa Thọ An, nhưng có coi trọng hơn nữa thì chẳng qua cũng chỉ là một nữ nhân mà thôi, tương lai sau khi cưới vào cửa thì cũng chỉ như vậy thôi.
Trong lòng Mạc Như cười cười, tất nhiên là hiểu rõ ý tứ của hắn, ở trong lòng nam nhân này, nữ nhân chẳng qua là thứ đồ chơi chỉ biết dựa vào nam nhân, thích thì chiều một chút, không thích thì ném đi, chưa bao giờ là một nam nhân để ý đến nữ nhi tình trường.
Cho nên hắn sẽ không hiểu vì sao Vệ Huyên lại coi trọng Quận chúa Thọ An như thế, thậm chí cảm thấy Vệ Huyên vì nữ nhân này mà không cần đến cả những người chí thân như bọn họ, quả thực là điều không thể tưởng tượng.
Có điều là, nàng lại rất hâm mộ Quận chúa Thọ An, không phải nữ nhân nào cả đời cũng có nam nhân quý trọng nhớ thương mình như thế, mà những điều mong muốn của nữ nhân, trừ bỏ vinh hoa phú quý, chẳng qua cũng chỉ là một phần lương duyên, muốn được bạch đầu giai lão cùng người trong lòng.
"Nghe nói Quận chúa Thọ An lớn lên cùng mấy con gái nhà Trưởng công chúa Khang Bình, thân như huynh muội.
Lần này Mạnh Phong thật vất vả mới đính hôn, tất nhiên Quận chúa Thọ An không muốn mối hôn sự này xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, hẳn là Vệ Huyên cũng vì điều Thọ An lo lắng nên mới tiến cung tìm Phụ hoàng và Hoàng tổ mẫu." Mạc Như liếc mắt nhìn Tam Hoàng tử một cái, vô cùng hàm súc nói: "Tam muội muội là một cô nương rất tốt, đáng tiếc nàng vô duyên với Mạnh Phong, hẳn là phu quân cũng biết Tam muội muội là người có cá tính, chỉ sợ khi biết Mạnh Phong đính hôn thì trong lòng rất khó chịu nhỉ?"
Mặc dù không tiến cung, nàng cũng có thể tưởng tượng được phản ứng của Tam Công chúa khi biết được tin Mạnh Phong đính hôn cùng con gái nhà Liễu Thị lang, trong lòng không khỏi cảm thấy may mắn bây giờ mình đang mang thai, không cần tiến cung thỉnh an, cũng đỡ phải đối mặt với Tam Công chúa.
Tuy rằng vị kia là cô em chồng ruột thịt của nàng, nhưng Mạc Như cũng không biết trong thiên hạ này còn có một cô nương không biết xấu hổ như vậy, trong lòng rất khinh thường, thể diện hoàng gia đều bị nàng ta làm cho mất hết.
Tam Hoàng tử nghe hiểu ý của nàng, mặt vô cảm mà nhìn nàng một cái, thấy trên mặt thê tử mang theo vẻ tươi cười, một cánh tay mềm mại trắng nõn nhẹ nhàng đặt trên chiếc bụng nhô cao, thần sắc hơi hơi hòa hoãn một chút.
"Ta nghe nói, giao tình của Huyên đệ cùng Phong biểu đệ không tồi." Tam Hoàng tử nói, trong lòng vẫn không cảm thấy Vệ Huyên là vì một nữ nhân mà đặc biệt để Thái hậu triệu Tam Công chúa lên, tất nhiên là vì Mạnh Phong.
Mạc Như rũ mắt, trượng phu của nàng ấy...!Ưu điểm rất nhiều, ở trong mắt người ngoài chính là một nam tử ưu tú, là rể hiền trong mắt đông đảo các phu nhân trong kinh.
Nhưng mà nàng lại cảm thấy, đôi khi nam nhân này cũng có chút bảo thủ.
Tam Hoàng tử chung quy vẫn không yên tâm, nói với Mạc Như một tiếng rồi cho nha hoàn tiến vào thay quần áo cho hắn, hắn muốn vào cung một chuyến.
Mạc Như ưỡn bụng, tiễn hắn ra cửa, nhìn theo bóng dáng hắn rời đi, Mạc Như nghĩ nghĩ, cũng cho người đưa tin tức đến phủ Đại trưởng Công chúa An Khánh.
Tuy rằng nàng cũng ngóng trông Tam Công chúa gặp xui xẻo, nhưng mà cũng không thể không làm gì hết, cả đời này, nàng đã cột chặt trên cùng một thuyền với Tam Hoàng tử, tất nhiên phải mưa tính cho hắn.
*****
Sáng sớm Trưởng công chúa Khang Bình đã nghe được tin tức trong cung truyền đến, trong nháy mắt liền vô cùng sảng khoái, dắt con gái đến viện cách vách đi tìm muội muội nói chuyện.
Sau khi thấy Trưởng công chúa Khang Nghi, Trưởng công chúa Khang Bình cười vỗ vỗ nàng, nói: "Khang Nghi, con rể này muội chọn thật là tốt, xưa nay muội luôn là người thật tinh mắt, tỷ tỷ không bằng muội!"
Trên mặt Trưởng công chúa Khang Nghi mang ý cười, trong lòng lại hơi bất đắc dĩ, con rể này cũng không phải nàng chọn, là tự dưng đụng phải mà thôi.
Nhưng mà nàng cũng không nghĩ tới, Vệ Huyên có thể làm được đến mức này, thủ pháp rất tàn nhẫn, thật sự không giống một thiếu niên mới mười lăm tuổi.
Riêng chuyện hắn có thể dỗ được Thái hậu cùng Hoàng đế, địa vị mấy năm của hắn vẫn vững vàng, không có Hoàng tử nào có thể vượt qua hắn, liền khiến Trưởng công chúa Khang Nghi cảm khái không thôi.
Người khác chỉ nhìn đến sự dung túng của Thái hậu cùng Hoàng đế đối Vệ Huyên, cho hắn tôn vinh vô hạn, lại không biết Vệ Huyên vì giữ gìn sự dung túng ngoài mặt này đã phải trả giá điều gì.
Trưởng công chúa Khang Nghi không biết Vệ Huyên ngầm vì Hoàng đế làm cái gì, chính là mỗi lần hắn rời khỏi kinh thành một hai tháng rồi trở về, nàng có thể cảm giác được hơi thở của hắn đang lặng yên chuyển biến, có thể thấy được hắn đang làm việc vô cùng hung hiểm.
Vì giữ gìn sự sủng ái tín nhiệm từ Hoàng đế này, Vệ Huyên cần phải đắn đo vô cùng, vô cùng khảo nghiệm trí tuệ thủ đoạn của một người, hơn nữa điều hắn phải trả giá so với những gì người khác chứng kiến còn nhiều hơn.
Mỗi người đều nói hắn là một tên Hỗn Thế Ma Vương, ăn chơi trác táng, lại không nhìn ra mỗi một bước đi của hắn đều cực kỳ cẩn thận, không thể nói là may mắn được.
"Làm khó Huyên Nhi đã vì Phong Nhi mà làm được đến bước này, đợi đến sang năm khi Phong Nhi thuận lợi thành thân rồi, ta sẽ đến cảm tạ hắn đàng hoàng." Trưởng Công chúa Khang Bình tiếp tục nói: "Chuyện này cũng đều nhờ phúc của A Uyển."
Tuy không biết Vệ Huyên thuyết phục Thái hậu và Hoàng thượng như thế nào, nhưng Vệ Huyên có thể làm được đến bước này, Trưởng Công chúa Khang Bình đã vừa lòng.
Chỉ cần Tam Công chúa không gây ra tai họa cho người khác, cho con trai có thể thuận lợi mà thành thân liền tốt rồi.
Mà Vệ Huyên có thể ra tay cũng là vì có A Uyển chiếc cố, bằng không dựa vào tính tình của tiểu ma vương kia, căn bản là sẽ mặc kệ ngươi như thế nào cũng được, Trưởng Công chúa Khang Bình vẫn có chút tự biết sức mình này.
"Tỷ tỷ chớ có nói lời như thế này, A Uyển cùng Phong Nhi, A Hân tình cảm như huynh muội, đều là muội muội ruột nhà mình, hà tất phải so đo quá nhiều.
Chờ sang