Tháng bảy năm Văn Đức thứ hai mươi mốt, trời giáng mưa to, nhiều vùng ở Đại Hạ bị vỡ đê, bá tánh bên hai bờ sông trôi dạt khắp nơi, Thế tử Thụy Vương phụng mệnh hộ tống ngân lượng và lương thực xuôi về phía nam đi cứu tế, cũng đốc thúc kiểm tra quan viên các châu phủ cứu tế.
Cùng lắm là mười ngày sau thì trong kinh liền nhận được tin tức, trên đường cứu tế Thế tử Thụy Vương tùy hứng hành sự, đột nhiên chém chết vài tên quan viên, cả triều đều chấn kinh, sôi nổi khiển trách việc này là làm lơ gia pháp của tổ tông, tàn bạo bất nhân.
Tính tình Thế tử Thụy Vương thô bạo, hành sự xử án hoàn toàn dựa vào sở thích, ỷ vào sự sủng ái tín nhiệm của Hoàng đế, lấy mệnh lệnh Hoàng đế đưa ra, gặp được người hay sự việc nào không hợp với tính tình của hắn thì liền tùy hứng làm việc, thậm chí chỉ bằng một ít đồ vật không đủ để tạo thành chứng cứ đã trực tiếp trói một số quan viên địa phương ném vào trong nhà lao, cực kỳ tuỳ tiện, mấy quan viên phản đối hắn càng bị hắn hung bạo chém giết, làm cho quan viên địa phương nơm nớp lo sợ, người nào cũng cảm thấy bất an.
Khi Thụy Vương biết được tin tức này thì lập tức cảm thấy trước mặt tối sầm lại, trong đầu hiện lên ý nghĩ "Rốt cuộc cũng đến rồi" .
Quả nhiên đứa con trai quậy phá này không gây hoạ cho hắn thì sẽ ngứa da mà!
Tiếp đó, Ngự sử nghe được tin tức cũng sôi nổi dâng tấu buộc tội Thế tử Thuỵ vương Vệ Huyên, tấu chương chồng chất đầy trên ngự án.
Bè cánh của Tam Hoàng tử cùng một số triều thần tự xưng là chính trực càng hưng phấn không thôi, sôi nổi bỏ đá xuống giếng.
Chỉ có Thái Tử vì việc này mà mệt mỏi bôn ba, Thụy Vương cũng chống đỡ áp lực của triều thần, cắn răng mà ở đây chống lưng cho con trai, lập tức khắp nơi trong triều đều náo nhiệt.
Văn Đức Đế nhìn tấu chương buộc tội Vệ Huyên của ngự sử trên bàn, ánh mắt thâm trầm, sau đó không động đến nó, lấy ra một quyển tấu chương bí mật khác.
Dương Khánh bưng trà lại đây, cẩn thận mà nhìn quyển tấu chương bí mật kia, rũ mắt xuống đứng sang một bên, trong lòng mơ hồ hiểu rõ, lần này thế tử Vệ Huyên làm việc mạnh mẽ tàn bạo, hẳn là được Hoàng đế phân phó.
Tuy rằng mọi người toàn mắng Thế tử Thuỵ vương vô pháp vô thiên, tàn bạo bất nhân, tấu chương buộc tội hắn không ngừng được dâng lên, nhưng hắn biết tất nhiên cuối cùng Thế tử Thuỵ vương vẫn sẽ không sao.
Hơi muộn một chút, Dương Khánh nhìn thấy Thái Tử mắt đầy tơ máu, vội tiến lên thỉnh an hắn.
Thái Tử nâng hắn lên, thấp giọng dò hỏi: "Phụ hoàng có nhìn thấy mấy quyển tấu chương châu phủ Hoãn Hà truyền đến không? Ngài có nói gì không?"
Dương Khánh cười nói: "Điện hạ chớ có lo, lúc nãy Hoàng thượng đã đọc rồi, chỉ là Hoàng thượng vẫn chưa có chỉ thị gì, nếu Điện hạ muốn biết sớm thì tự mình đi vào xem xem." Những việc này sớm hay muộn gì Thái Tử cũng sẽ biết, Dương Khánh cũng không dối gạt làm gì, tiện thể bán cho Thái Tử một chút mặt mũi.
Thái Tử cười cười, ôn hòa nói: "Làm phiền công công đi thông truyền một tiếng."
Dương Khánh đáp ứng, xoay người vào điện Thái Cực.
Chờ đến khi Thái Tử đi từ điện Thái Cực ra thì sắc mặt có chút trầm ngâm, lúc trở lại Đông Cung liền thấy Thái tử phi đang ôm Hoàng trưởng tôn chơi đùa trong đại điện.
Giữa điện trải một tấm thảm dệt tay mềm mại, Đại Hoàng trưởng tôn bảy tháng tuổi mặc một bộ y phục nhỏ làm từ vải lụa mỏng thoáng khí, thân mình nho nhỏ bò trên mặt thảm, lộ ra cánh tay cùng cẳng chân trắng nõn, giống như một chú rùa đen nhỏ, hai tay hai chân duỗi ra, nỗ lực dùng bụng và tứ chi bò về phía trước.
Đáng tiếc sức lực của bé không lớn, nỗ lực lắm mới bò lên được một chút, đã thế còn khiến cho chính mình đổ mồ hôi đầy đầu, mệt đến mức khuôn mặt nhỏ cũng đỏ hết cả lên.
Mạnh Vân ngồi ở bên cạnh, lấy khăn lau mồ hôi cho con trai, đặt một chiếc bóng cao su nhỏ nạm một viên lục lạc màu sắc rực rỡ ở trước mặt con trai đang lăn lộn, leng keng leng keng hấp dẫn lực chú ý của tiểu gia hỏa.
Trẻ con thích đồ vật có màu sắc tươi đẹp, tiếng chuông cũng rất dễ dàng hấp dẫn lực chú ý của bọn nhỏ, vì thích quả bóng nhỏ mà Hoàng trưởng tôn điện hạ tôn quý của triều Đại Hạ lại tiếp tục thở phì phò bò về phía trước, hai cẳng chân trắng nõn dùng sức từng chút một, nỗ lực muốn bắt lấy quả bóng cao su nhỏ màu sắc rực rỡ kia.
Khi Thái Tử tiến vào thì nhìn thấy một màn này, không khỏi có chút buồn cười, khi hắn mới vừa đi đến trước mặt hai mẹ con, triều phục màu vàng sáng của Thái Tử trên người hắn hấp dẫn lực chú ý của Hoàng trưởng tôn trong nháy mắt.
"A a~~" Hoàng trưởng tôn vui vẻ kêu với phụ thân, đôi tay múa may, hiển nhiên là đã nhận ra nam nhân mỗi ngày đều đến chơi đùa chơi đùa với bé này rồi.
So với mẫu thân tính tình cổ quái thường xuyên thích đùa bỡn con trai, Hoàng trưởng tôn điện hạ tương đối thích phụ thân mỗi ngày đều ôm bé, ôn nhu nói chuyện với bé hơn.
Mỗi lần Thái Tử vừa xuất hiện, ánh mắt bé liền sẽ di chuyển theo Thái Tử, duỗi tay muốn hắn ôm.
Vì thế, Mạnh Vân rất bình tĩnh, tất nhiên là vì màu sắc quần áo trên người Thái Tử quá tươi đẹp, mới có thể khiến con trai khá thích thân cận với hắn.
Cho nên hiện nay nhìn thấy màu vàng sáng quen thuộc, Hoàng trưởng tôn hưng phấn, vứt bỏ quả bóng nhỏ vĩnh viễn cũng không lấy được, bò về phía phụ thân.
Thái Tử dùng nước sạch cung nữ bưng tới lau mặt và tay, lại lau hết mồ hôi rồi mới ngồi vào trên tấm thảm sạch sẽ, ôm con trai nhỏ đang gắng sức bò về phía hắn như một chú rùa đen lên, đỡ hắn ngồi vào lòng.
Trẻ con lớn bảy tháng đã có thể ngồi vững rồi, mà Hoàng trưởng tôn điện hạ hiển nhiên một đứa trẻ cực kỳ có chí hướng, còn chưa biết lật đã muốn ngồi, biết ngồi rồi lại muốn bò, chờ về sau khi biết bò rồi chắc lại muốn đi.
Vừa đến trước mặt phụ thân, Hoàng trưởng tôn điện hạ đã vô cùng hung tàn mà duỗi móng vuốt, bắt được dải lụa trên quần áo phụ thân, dùng sức lôi kéo, há mồm muốn cắn, khi bị Thái Tử ngăn lại thì càng mạnh mẽ mà đưa một chân đạp lên ngực hắn, khiến Thái Tử vô cùng bất đắc dĩ phải ôm ra xa một chút.
Mạnh Vân thấy hắn chơi đùa với con trai thì tự mình bưng chén nước ô mai đến đút cho hắn, cho hắn uống một chút nước giải nhiệt, rồi nói: "Hôm nay Điện hạ trở về hơi sớm." Đồng thời lại quan sát hắn, phát hiện hôm nay tâm tình hắn không tồi, khác hắn với vẻ ngưng trọng mấy ngày nay.
Thái Tử cười với nàng một cái, nhẹ giọng nói: "Mới vừa rồi cô đến điện Thái Cực gặp phụ hoàng, nghe phụ hoàng bàn về việc cứu tế ở châu phủ Hoãn Hà, bởi vì có Huyên đệ nên đại đa số bạc và lương thực cứu tế đã phân phát đến tay các bá tánh gặp tai hoạ rồi, phần lớn bá tánh đã được bố trí thỏa đáng, chỉ thiếu một số lương thực và ngân lượng bị một vài quan viên địa phương tham ô, hiện nay Huyên đệ đang xử lý việc này."
Mạnh Vân hơi nhướng mày, không ngờ sẽ nghe được tin tức này.
Tuy nói hậu cung không can thiệp triều chính, nhưng tiền triều cùng hậu cung vẫn có một mối liên hệ nào đó, khi triều đình chuyện gì thì cũng sẽ ảnh hưởng đến người ở hậu cung.
Mấy ngày này, khi Mạnh Vân ôm con trai đi thỉnh an Thái Hậu, Hoàng Hậu, nghe các phi tần nói chuyện phiếm, ngẫu nhiên cũng sẽ đề cập đến một chút sự tình trên triều đình, đặc biệt là về việc Vệ Huyên bị buộc tội.
Thời gian trước đây một chút, tin tức truyền đến chỉ nói rằng khi làm công việc cứu tế, Vệ Huyên hoàn toàn làm việc theo tâm trạng, cả gan làm loạn, đa số quan viên đi theo đều bị hắn dạy dỗ, thậm chí khi tính tình không tốt còn trực tiếp giết người, làm mọi người đều kêu khổ không ngừng, trừ cái này ra thì không có tin tức gì khác.
Hiện nay nghe theo ý của Thái Tử, Mạnh Vân hơi nhận ra một chút, cảm thấy Vệ Huyên làm việc như thế này có điều ẩn ý, gian gian tà tà.
Tham ô bạc và lương thực cứu tế chính là tội lớn, nếu bị tố giác ra, nhẹ thì mất chức quan, nặng thì tánh mạng cũng khó giữ được, nhìn thì như Vệ Huyên đang hồ nháo, thế nhưng lại quậy ra những việc này, sợ là đến lúc đó những triều thần huân quý vì muốn áp chế Vệ Huyên mà buộc tội hắn sẽ bị vả mặt tập thể đây.
Ban đầu không có tin tức gì truyền về, hẳn là mọi người cũng không muốn làm ầm ĩ như thế, toàn gạt không báo, nhưng rốt cuộc quan viên có thể được phái đi cứu tế đều không phải người ngu ngốc, sự tình bên trong loanh quanh lòng vòng, đại đa số người được phân đến đây đều muốn vớt chút nước xương, chỉ là nhiều hay ít mà thôi, loại chuyện này nhìn mãi cũng quen mắt, chỉ cần vẫn giữ vẻ ngoài thì thật ra sẽ không có vấn đề gì lớn.
Lại không ngờ tên Vệ Huyên sát tinh này lại không nhận lấy lợi ích được dâng lên trước mặt, ngược lại còn chỉ sợ thiên hạ không loạn, thích gì làm đó, ỷ vào sự sủng ái của Hoàng đế, ngay từ đầu đã hồ nháo, chờ đến khi mọi người phát hiện ra mục đích của Vệ Huyên thì đã không còn kịp rồi.
Mạnh Vân đột nhiên ngẩn ra, nhìn về phía Thái Tử.
"Làm sao vậy?" Thái Tử đỡ dưới nách Hoàng trưởng tôn, dạy hắn đứng thẳng, thấy bé luôn muốn lấy hai chân bay lên đá mình thì nhịn không được vỗ vỗ mông thịt nhỏ của hắn.
Thấy Mạnh Vân nhìn về phía này,