Sau khi từ biệt mọi người trong phủ Trưởng Công chúa Khang Bình, A Uyển nói với Thụy Vương phi một tiếng, sau khi được có được sự đồng ý của mẹ chồng, liền thân thiết kéo mẹ Công chúa về nhà.
Vệ Cẩn vô cùng luyến tiếc nàng nhưng cũng biết đại tẩu về nhà ngoại thăm cha mẹ, mình không thể theo tới, bỗng chốc có chút rầu rĩ không vui, hi vọng A Uyển sớm trở về.
Thụy Vương phi thở dài khi thấy bộ dạng ngốc nghếch của con gái, lúc trước bà rất vui vì con gái mình hòa thuận với A Uyển, nhưng giờ bà thấy rằng con gái mình quá phụ thuộc vào A Uyển, lại phải lo lắng về việc con riêng của mình sẽ tức giận khi trở về, phải đối phó với con gái ngốc nghếch này, quả đúng là khiến người ta đau đầu mà.
Chưa kể, Thụy Vương phi rất hiểu rất rõ tâm lý của Vệ Huyên, e rằng trên đời này đến cả người làm cha như Thụy Vương cũng không hiểu rõ đức hạnh của Vệ Huyên bằng mẹ kế Thụy Vương Phi được, tuy là A Uyển là vì bênh vực người mình mà bỏ qua cái không tốt của Vệ Huyên, chỉ có Thụy Vương Phi là người nhìn khách quan và rõ ràng nhất, thậm chí biết rằng tất cả sự thay đổi của Vệ Huyên đều bắt đầu từ một trận bệnh nặng năm sáu tuổi.
Mặc dù không nói chuyện kỳ
lạ nhưng nhiều lúc lại tin tưởng chắc chắn có thần tồn tại, Vệ Huyên lúc trước không che giấu sự thay đổi của mình ở trước mặt bà, quả thực dọa bà sợ, cuối cùng vẫn bởi vì bà không muốn chuốc phiền phức nên xem nhẹ sự thay đổi của con riêng.
Có vẻ như cũng bởi vì bà hành động thức thời như thế mới để con riêng khoan dung cho mình.
Thụy Vương Phi biết rằng, nếu mình không yên phận và dám can thiệp vào chuyện của con riêng hoặc chuyện của vương phủ thì e là lúc mình sinh con trai, quả thực có thể gặp phải tình trạng khó sinh mà chết rồi.
Chính vì quá hiểu rõ, Thụy Vương Phi mới không muốn đối đầu với con riêng "nội tâm" đã khác xưa này, hai bên giữ cục diện bình an vô sự như bây giờ.
Cho nên, bà mới phải ràng buộc con gái, không thể nào đắc tội kẻ thủ đoạn khó dò như Vệ Huyên, sợ con gái quá ỷ lại A Uyển, vị Thế tử gia kia tức giận, con gái sẽ gặp nạn.
Có lẽ A Uyển có thể khuyên một chút?
Mang theo nỗi lo lắng, Thụy Vương Phi dẫn con gái ngơ ngác trở về phủ.
***
A Uyển cùng mẫu thân trở lại phủ Công chúa, nhìn khắp nơi, hỏi: “Nương, cha đâu rồi ạ?”
“Hôm qua đi tìm gặp bạn rồi, chắc tối sẽ trở về.”
Trưởng Công chúa Khang Nghi dẫn con gái tới phòng lớn ngồi, người hầu sớm đã được thông báo, trước đó đã đốt địa long xong xuôi, chuẩn bị kỹ càng mấy thứ như lò sưởi tay.
Từ bên ngoài trở về, cả người đều lạnh buốt, Trưởng Công chúa Khang Nghi lo lắng cho thân thể con gái mình không chịu nổi nên vội sai nha hoàn giúp nàng cởi bỏ áo choàng ra, để nàng ngồi trên huân lồng* rồi lại đem một cái lò sưởi bằng tay nhét vào trong lòng nàng, cuối cùng lấy một cái đệm hồ ly quấn nàng như một quả bóng, chỉ để lộ ra cái đầu bên ngoài.
*Một cái lò có lồng che, có thể dùng để hong khô quần áo.
A Uyển toàn thân ấm áp, trong lòng cũng ấm áp dễ chịu, cười híp mắt nhìn mẫu thân bận rộn vì mình nói: "Nương, cơ thể của con đã tốt hơn rất nhiều, đi có một đoạn đường ngắn, con sẽ không bị lạnh cóng đâu, ngài cũng ngồi xuống nói chuyện với con đi.”
Trưởng Công chúa Khang Nghi nhìn nàng, giận trách: “Sức khỏe con như thế nào ta còn không rõ sao? Đừng có ba hoa với ta!” Sau đó, bà cầm lấy bát canh nóng do nha hoàn bưng ra và thử kiểm tra nhiệt độ ấm của bát canh, cũng không nóng tới mức bỏng tay mới đưa cho con gái, trong miệng lại nói: "Người trẻ tuổi các con cứ không cẩn thận, bây giờ không để ý, chờ con có tuổi sẽ biết lợi hại."
A Uyển cười ha hả nghe bà lải nhải, uống cạn bát canh nóng hổi một cách ngon lành, cầm lấy chiếc khăn nóng nha hoàn đưa cho lau miệng, đứng dậy tiến đến chiếc giường phủ da gấu, ngồi xuống cùng với mẹ Công chúa.
Trưởng Công chúa Khang Nghi đang dựa vào cái gối lớn, trong lòng bị một thân hình mảnh khảnh dựa vào, cũng không chê nặng, đưa tay ra vuốt tóc nàng, vẫy tay nha hoàn trong phòng lui xuống, bắt đầu hỏi thăm cuộc sống của con gái sau khi xuất giá, câu hỏi cũng chỉ là cuộc sống hàng ngày ở nhà mẹ chồng, mẹ chồng, cô cậu em chồng có hòa thuận với nhau không, liệu có hạ nhân nào không có mắt ức hiếp tân phụ nàng không, vân vân.
Nếu bình thường, dựa vào chỉ số thông minh của Trưởng Công chúa Khang Nghi, tất nhiên biết cách làm người của Thụy Vương Phi, bà không phải người sẽ làm khó dễ con dâu — đặc biệt là bà ấy cũng không phải là mẹ chồng ruột thịt, không thể quản tới viện của con riêng con dâu, thậm chí còn tạo điều kiện, mọi người phận ai nấy lo, cứ theo quy tắc mà hành sự.
Còn đối với tính tình của Vệ Cẩn, ước chừng chỉ có người khác bắt nạt nàng, mà Vệ Trác ngày càng lớn lên, ngoài việc tham gia lớp học ở cung Chiêu Dương ra cũng đã chuyển ra ngoài hậu viện, bởi vì nam nữ khác biệt nên hầu như không có gặp mặt đại tẩu A Uyển này, nghĩ lại thì cũng không có khiến nàng cảm thấy khó chịu.
Nhưng là một người làm mẹ, chỉ cần là chuyện liên quan tới con gái, không tránh khỏi có chút hồ đồ, cho dù trong lòng có suy đoán, cũng phải hỏi nhiều mới cảm thấy an tâm.
A Uyển trả lời từng câu một, đảm bảo rằng mình rất tốt, sống rất dễ chịu, không ai làm mình khó chịu, không khác ở trong nhà mấy.
Không tốt duy nhất là không thể thường xuyên gặp cha mẹ.
Nói đến đây, A Uyển lại dính vào mẹ Công chúa, gối đầu lên ngực cao ngất của mẹ Công chúa, cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Khi còn nhỏ, mẹ Công chúa thích ôm nàng ngủ, cơ thể vừa thơm vừa mềm, vỗ nhẹ vào lưng nàng khiến nàng từ từ chìm vào giấc ngủ trong lúc đau ốm, vô cùng lưu luyến cảm giác được mẫu thân yêu chiều.
Gia đình của kiếp trước cũng rất tốt, tiếc là cha mẹ đều là những người tham công tiếc việc, mẹ lại là một người phụ nữ mạnh mẽ, cách họ chiều chuộng nàng là kiếm thật nhiều tiền và gửi nàng đến bệnh viện tốt nhất, mời bác sĩ uy tín nhất thế giới để chữa khỏi bệnh tim của nàng, mỗi năm cũng rất khó để gặp họ một lần.
Mỗi lần gặp mặt đều nói chuyện qua video nhưng thời gian cũng chẳng lâu, người bầu bạn cùng nàng ngoài người giúp việc ra thì cũng là nhân viên y tế.
Mà kiếp này, tuy có nha hoàn hầu hạ nhưng mẹ Công chúa lại không mượn tay người khác chăm sóc nàng, đều tự mình sắp xếp ăn ở, khi còn bé còn sợ rằng nàng sẽ xảy ra chuyện gì trong lúc ngủ nên đều tự ôm nàng ngủ, nàng ngủ đến nửa đêm mơ màng tỉnh lại sẽ phát hiện mẹ Công chúa sờ đầu của nàng, sờ mặt nàng, sờ tay nàng, sau đó sẽ nghe được tiếng bà ấy thở dài.
Thật sự, hồi ức vô cùng ấm áp.
"Huyên Nhi sắp trở về rồi nhỉ? Lần này đi cũng đã gần một tháng rồi, thời tiết còn lạnh, đi lại không dễ dàng gì, không biết có bị trì hoãn lại không.” Công chúa Khang Nghi có chút lo lắng cho con rể, dù gì cũng là đứa trẻ chính mình tự nhìn nó lớn lên, giờ lại là con rể nên dù thế nào cũng mong hắn tốt.
Nói đến đây, A Uyển cũng có chút lo lắng và nói: “Chắc là vậy.” Nói xong, nàng liếc nhìn mẹ Công chúa, thấy rằng bà đã ngoài ba mươi rồi mà làn da vẫn săn chắc, dung mạo xinh đẹp, nhìn bà trông như thiếu phụ đang ở độ tuổi hai lăm hai sáu, không biết là do vẻ đẹp tự nhiên hay là tâm tính tốt, được chăm sóc đầy đủ.
Trưởng Công chúa Khang Nghi sờ nhẹ lên mặt của nàng, ấm áp nói: "Đừng lo lắng, Huyên Nhi là người có bản lĩnh, thằng bé nhất định sẽ an toàn trở về." Nói xong lời này, trong lòng cũng cảm thấy có chút lo lắng, về sau chuyện này còn nhiều, rất nhiều, chẳng lẽ con gái cứ phải lo lắng cho hắn như thế? Nhưng mà nếu Vệ Huyên rút lui không làm...
Trưởng Công chúa Khang Nghi thầm lắc đầu, Vệ Huyên đã là tên ở trên dây, không thể rút lui, trừ phi bằng lòng bị Hoàng đế ruồng bỏ, sau đó trở thành tôn thất bình thường, để người khác tự quyết định vận mệnh của chính mình.
Cho nên, chỉ cần Thái tử chưa lên ngôi, Vệ Huyên không thể rút lui.
Nghĩ xong, Trưởng Công chúa Khang Nghi nhìn về hướng hoàng cung, trong lòng biết cục diện triều đình hiện tại, sợ là vị Hoàng Đế kia một tay khống chế, với thực lực của bọn họ thì hiện tại hoàn toàn bất lực, đành phải ngoan ngoãn làm quân cờ đi theo mong muốn của Hoàng đế, nếu không, sẽ chỉ sớm bị loại bỏ.
Nói cho cùng, vẫn cần đảm bảo rằng Thái tử có thể lên ngôi.
Nhưng mà, bây giờ Văn Đức Đế không bệnh không tai ương gì, thân thể khỏe mạnh, xem như là trường thọ, Thái tử muốn đăng cơ, còn không biết chuyện bao giờ mới xảy ra, chỉ sợ giữa chừng sẽ xảy ra chuyện gì, toàn quân bên này của bọn họ sẽ bị xóa sổ.
Trưởng Công chúa Khang Nghi khẽ thở dài, sờ sờ mặt con gái, thì thào nói: “Đợi ngày nào rảnh rỗi, thì chúng ta vào cung để thỉnh an Thái hậu nhé.
Thái hậu rất thương yêu Huyên Nhi, con lại là cháu dâu, cũng phải thỉnh an lão nhân gia bà, nói chuyện nhiều với bà ấy."
A Uyển ngoan ngoãn gật đầu, thật ra trong lòng cũng hiểu ý của mẹ Công