Trịnh Quý phi quả thực là tức muốn chết.
Đến tỷ tỷ này còn chưa nói gì về chuyện thành thân, muội muội lại nóng lòng muốn gả đi là sao? Mặc dù biết đây là kết quả do nữ nhi mình tự chuốc lấy, nhưng không ngờ Trần Quý nhân lại âm thầm chấp nhận như vậy, thật là đáng chết! Còn ả tiện nhân Minh phi kia lại càng đáng chết hơn!
Trịnh Quý phi tức giận đến mức lồng ngực phập phồng, ngón tay run rẩy không nói nên lời.
Sau khi Mạc Như vào cung nghe thấy Tam Công chúa lại tác oai tác quái, lo bà sẽ bị chọc giận quá ảnh hưởng tới sức khỏe, vội vàng vỗ vỗ ngực cho bà, lại hầu hạ bà uống chén trà, cuối cùng Trịnh Quý phi mới bình tĩnh lại chút.
“Mẫu phi, người không sao chứ?” Mạc Như quan tâm hỏi.
Sắc mặt Trịnh Quý phi u ám, nghiến răng nghiến lợi nói: “Hết Trần Quý nhân rồi lại đến Minh phi!” Móng tay giả trên móng tay cắm sâu vào trong lòng bàn tay, nhưng bà lại không cảm thấy đau đớn một chút nào, cười lạnh: “Bổn cung không sao, trước tiên cứ giữ được Tam muội muội của con đi đã! Thông Nhi bây giờ đang ở đâu?"
Mạc Như đáp: “Ban nãy con cùng phu quân đi thăm Tứ muội muội xong, phu quân liền đi thỉnh an phụ hoàng rồi ạ.”
Trịnh Quý phi nghe xong thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy thật tuyệt khi có được một con trai thông minh lanh lợi như vậy, điều này cũng khiến Trịnh Quý phi đang phát cáu vì sự ngu ngốc của con gái mà cũng cảm thấy được an ủi phần nào, bà cầm lấy tay Mạc Như rồi nói: “Ta không sao, con thay bổn cung tới cung Nhân Thọ thỉnh an Thái hậu đi.”
Mạc Như nghe xong, nàng biết rằng trong lòng Trịnh Quý phi đang không yên tâm Tam Công chúa, thế nên mới có ý bảo nàng để tìm cơ hội để thăm hỏi tình hình của Tam Công chúa.
Trong lòng nàng biết rõ, liền đáp lại, chỉnh lại y phục trên người, để cung nữ khoác lên người chiếc áo choàng hồ ly rồi hướng về cung Nhân Thọ.
Sau khi Mạc Như rời đi, Trịnh Quý phi sắc mặt ảm đạm, tiện tay gạt hết mọi thứ trên bàn xuống đất.
Trong cung Triều Dương vang lên tiếng đồ sứ vỡ trong chính điện, những người canh cửa trong cung chỉ biết co rụt cổ lại, không dám đi vào vì họ sợ sẽ bị giận lây.
Cho đến khi âm thanh bên trong dịu xuống, ma ma thân tín của Trịnh Quý phi mới đưa nha hoàn vào dọn dẹp.
Ngay lúc này, Trịnh Quý phi đã khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh lãnh đạm thường ngày, tuy rằng không trẻ đẹp hơn mấy phi tần mới tiến cung đó, nhưng lại thêm một chút khí chất đã lắng đọng theo năm tháng, tao nhã tự nhiên.
Đây cũng là lý do vì sao Văn Đức Đế hết lần này đến lần khác vẫn thích ngồi cùng bà, nếu không phải do Tam Công chúa và Ngũ Hoàng tử làm liên lụy trong hai năm qua thì Trịnh Quý phi vẫn là người đắc ý nhất trong cung, Minh phi cũng chỉ có thể đứng sang một bên.
Khi các cung nữ dọn sạch sẽ và rời đi, Trịnh Quý phi hỏi ma ma thân tín của mình, “Bên Ngũ Hoàng tử đã xảy ra chuyện gì?"
Ma ma đáp: “Nương nương yên tâm, mọi chuyện đều tốt cả rồi, nghe nói điện hạ cũng đã cho cất giữ một vài bản kinh trong phật đường để cầu sức khỏe cho Thái hậu nương nương và Hoàng thượng đó ạ.
Điện hạ hiếu thuận như vậy, nếu Hoàng thượng biết được, nhất định người sẽ rất vui.”
Trịnh Quý phi nói nhẹ: “Vậy thì phải cho Hoàng thượng biết mới được.” Nói xong, trong lòng liền có chủ ý,
nên gọi đến một cung nữ, dặn dò vài câu rồi phái đi.
Về phần Ngũ Hoàng tử, Trịnh Quý phi không mấy lo lắng, mặc dù lần này con trai bị tố giác chuyện đó khiến Hoàng thượng tức giận.
Nhưng suy cho cùng vẫn là con trai của Hoàng thượng, cho dù nổi giận nhất thời, để lâu ngày, cộng thêm con trai đã thay đổi, sớm muộn gì Hoàng thượng cũng sẽ nguôi giận, cùng với lòng dạ của đứa con này, hắn sẽ sớm được thả ra.
So với Ngũ Hoàng tử, Trịnh Quý Phi còn tức giận con gái mình hơn, quả thực là đồng đội ngu ngốc! Nhưng dù trong lòng có bức xúc đến đâu, đó cũng là con ruột của mình, nên không thể làm ngơ được.
Trịnh Quý phi thở dài một hơi nói: “Giờ phải người đi thăm Tứ Công chúa, đến tặng một ít dược thuốc qua đó, sau đó cẩn thận để ý sắc mặt của Trần Quý nhân, rồi quay trở về bẩm báo với bổn cung.” Mặc dù vào lúc này hận không thể giết chết mẫu tử Trần Quý nhân, nhưng Trịnh Quý nhi vẫn phải nghiến răng chịu đựng, cứ giải quyết hậu quả của đứa con gái ngu ngốc của mình trước.
Ma ma đáp lại một tiếng, rồi đi chuẩn bị.
Khi những người trong điện rút xuống, Trịnh Quý phi mệt mỏi dựa vào giường, trong lòng suy nghĩ về hành động của Minh phi, còn có Hoàng hậu đã lâu chưa có động tĩnh gì sẽ thế nào.
Hoàng hậu vốn dĩ ngu ngốc, bà không lo lắng gì nhưng hiện giờ bên cạnh Hoàng hậu có thêm một Thái tử phi quỷ dị giúp đỡ, Trịnh Quý phi không thể không thận trọng.
****
Đúng Trịnh Quý phi nghĩ, Hoàng hậu lúc này đang xem một vở kịch hay, cười rất vui vẻ.
Hoàng hậu vui vẻ thì muốn làm chuyện ngu xuẩn.
May mắn Mạnh Vân rất sáng suốt cản lại, đồng thời mang con trai tới, nhét bánh bao nhỏ vào trong ngực Hoàng hậu, mình tiếp quản việc trong cung, thuận tiện hỏi thăm bệnh tình của Tứ Công chúa.
Tứ Công chúa sống hay chết Hoàng hậu không quan tâm, cái con nha đầu chết tiệt đó từng bắt tay với Tam Công chúa để chọc giận con gái Thanh Ninh của bà, đều là lũ tiện nhân.
Hoàng hậu vừa ôm cháu trai vừa nói chuyện trêu thằng bé, nhưng lại bị thằng bé không nể mặt không để ý.
Hoàng trưởng tôn điện hạ đang cầm một quả bóng đầy màu sắc trong tay, ném nó lên xuống liên tục, chiếc chuông buộc vào quả bóng phát ra âm thanh giòn giã vui tai.
Mạnh Vân hỏi kỹ bệnh tình của Tứ Công chúa, chẳng qua là nhiễm phong hàn, sau đó sốt cao, nay đã hạ sốt, chỉ là tổn thương tới phổi, không ngừng ho khan, vẫn phải uống thuốc và nghỉ ngơi điều độ.
Theo người hầu cận trong cung nói, đêm đó Tam Công chúa cảm thấy không khí ngột ngạt, vì vậy đã cho người mở cửa sổ ngủ, còn ra lệnh cho Tứ Công chúa ngủ cùng nàng, khiến cho Tứ Công chúa vô tình mắc nhiễm phong hàn.
Nghe như thế này, quả thực có thể là Tam Công chúa cố ý khiến Tứ Công chúa trúng gió, dù sao thì hai người bọn họ ngủ cùng phòng, Tam Công chúa tính tình độc đoán, có thể dùng mọi thủ đoạn để khiến Tứ Công chúa bị cảm lạnh, cũng không tính là chuyện gì, nhưng lại càng không biết rằng bệnh tình của Tứ Công chúa lại nghiêm trọng đến thế, suýt nữa đến mạng còn không còn, kinh động tới cả Hoàng đế.
Hoàng hậu nghe vậy liền lẩm bẩm: “Tam Công chúa tính tình xấu, còn dám làm ra chuyện bắt nạt muội muội mình như vậy.” Khi Mạnh Vân liếc qua, Hoàng hậu liền rụt cổ lại, ôm chặt lấy cháu mình, có chút không phục mà nói: “Chuyện này nhìn qua là hiểu ngay.”
Mạnh Vân thở dài, sau đó cẩn thận dò hỏi người trong cung một số chi tiết rồi trầm ngâm như đang suy tư gì đó.
Khi Hoàng hậu thấy thế, lại muốn tham gia vào tìm cảm giác tồn tại: “Vân Nhi, có chuyện gì không ổn sao?”
“Ahh ~~” Hoàng trưởng tôn kêu lên một tiếng với mẫu thân, dường như muốn nhại lại tiếng tổ mẫu của mình.
Hoàng hậu vui vẻ, mặc kệ đứa cháu đang nhíu mày mà thơm lên khuôn mặt xinh xắn núng nính kia, nói với Mạnh Vân: “Con xem, Hạo Nhi cũng hỏi kia.”
Hoàng trưởng tôn điện hạ bị phi lễ nổi giận, đá vào ngực Hoàng hậu, đáng tiếc hai chân mềm như củ sen, Hoàng hậu không những không thấy đau, ngược lại còn tưởng rằng thằng bé đang chơi đùa cùng bà, lại càng cảm thấy vui sướng ~~ = v =
Hoàng trưởng tôn còn chưa biết nói khổ quá đi mất!
Mạnh Vân nói: “Tính tình Tam muội muội tuy là độc đoán hơn nhưng chắc sẽ không thể không cho Tứ muội muội của mình đắp chăn bông trong thời tiết như thế này, hơn nữa cũng có người canh gác ban đêm, nếu Tam muội muội có thật sự làm ra chuyện này, Hoàng tổ mẫu nhất định sẽ không thích, Tam muội muội cũng không ngốc đến vậy.
Mà nghe nói Tứ muội muội dạo gần đây nghỉ ngơi không được tốt, vẻ mặt phờ phạc, dưới mắt thường có quầng thâm."
Hoàng hậu bỗng dưng chậm nửa nhịp, liền nói: “Ý con là Tứ nha đầu cố ý làm mình bị bệnh?”
Mạnh Vân gật đầu, nâng bát canh ngọt do cung nữ bưng lên nhấp một ngụm, thấy ánh mắt con trai đang nhìn về mình, rõ ràng là muốn vươn ra để nắm lấy, nên dời bát ra xa hơn một chút, rồi đi vào trước mặt thằng bé, ung dung mà uống chè, cứ để thằng bé duỗi bàn tay mập ra ê a đòi nếm thử, nhưng nàng mặc kệ.
Hoàng hậu: =口=!
Sau một hồi bị con dâu kíƈɦ ṭɦíƈɦ, Hoàng hậu cuối cùng cũng có phản ứng, Tứ Công chúa là thực sự muốn rời khỏi cung Nhân thọ, thoát khỏi sự ép buộc của Tam Công chúa, nên mới chịu đựng ra tay với bản thân mình.
Mặc dù phải chịu khổ, nhưng nàng đã thành công rời khỏi cung Nhân Thọ, còn trị được Tam Công chúa một phen, thậm chí bây giờ đến cả chuyện hôn sự của mình cũng đã được quyết định.
Một mũi tên trúng ba đích!
Sau đó, Hoàng hậu mới nhận ra rằng, quả nhiên không một Công chúa và Hoàng tử nào trong cung an phận lại, đúng là đáng ghét.
“Phụ hoàng đã truyền tin ra rồi, mẫu hậu nhất định phải chọn một vị Phò mã cho Tứ muội muội mới được.” Mạnh Vân nói tiếp, “Mẫu hậu xem người này thế nào rồi tốt nhất nên bàn bạc lại với Trần Quý nhân một lát, nếu có thể để Trần Quý phi chọn thì lại càng tốt hơn.
"
Hoàng hậu nghe xong nói: “Được rồi, bổn cung biết rồi!” Sau đó lại nghĩ đến Trịnh Quý phi đang tức tới mức sắp nổ tung, trong lòng không khỏi vui mừng, cảm thấy Trịnh Quý phi lần này thật mất mặt quá rồi, tỷ tỷ này còn chưa thành thân, thì muội muội lại đi trước một