Vệ Quân mặc dù nửa tin nửa không, nhưng trong lòng không khỏi cũng sinh ra một chút cảm giác không thích Tam công chúa cùng Ngũ hoàng tử, nên liền thận trọng nói với Vệ Huyên: "Thế tử yên tâm, đến lúc đó ta sẽ chú ý."
Hắn cảm thấy tiểu hài tử này ngay cả những lời như vậy cũng nói với hắn, có thể thấy mặc dù bên ngoài đồn đại hắn bất hảo,nhưng cũng không hoàn
toàn đúng sự thật.
Vệ Huyên hừ một tiếng, liền cúi đầu muốn đem một hớp cuối cùng của canh đã trở nên hơi lạnh uống cạn.
Sau khi dùng khăn lau sạch sẽ tay, Vệ Huyên lại giống như trước quay qua ngắm A Uyển, hỏi: "Mấy ngày nay A Uyển cảm thấy thân thể như thế nào?
Có tốt nên chút nào không? Mùa đông sắp đến, trong kinh thành thời tiết
rất lạnh, đến lúc đó có khi A Uyển lại ngã bệnh, không bằng tỷ đến ôn
tuyền thôn trang ở ngoại ô kinh thành ở đi, trong của hồi môn của mẫu
phi ta có một ôn tuyền thôn trang, đến lúc đó tỷ có thể đến đó ở, khi
rảnh rỗi có thể đi ngâm ôn tuyền."
"Chờ một chút!" A Uyển cắt đứt lời nói liên miên không dứt của đứa bé
trai đang lải nhải kia, "Đa tạ ý tốt của ngươi, thôn trang là của hồi
môn của mẫu phi ngươi nên là của ngươi, không có quan hệ gì đến ta."
Vệ Huyên nắm bàn tay nhỏ bé của nàng, bởi vì khí trời lạnh, ngón tay của nàng lạnh như băng, cho dù ở trong phòng đốt địa long ấm áp thì cũng
giống vậy, khiến cho trong lòng hắn có chút khó chịu "Có vấn đề gì đâu?
Của hồi môn của mẫu phi bây giờ hoàng tổ mẫu đang an bài người xử lý
thay ta, bất kỳ lúc nào ta cũng có thể sử dụng, ta đưa cho tỷ cũng
được."
Từ tự khai quốc của bản triều tới nay, sau khi một vị đại phu trong dân
gian phát hiện ôn tuyền có tác dụng trị liệu, những mảnh đất có ôn tuyền ở ngoại ô kinh thành liền trở nên đắt đỏ và bị giành giật, trải qua hơn trăm năm, những mảnh đất có phát hiện ôn tuyền đã sớm bị những gia đình quyền quý giành hết, sư nhiều cháo thiếu, ngàn vàng khó cầu, cho nên
cho dù là thế tử gia cũng rất ít người có thể có một tòa ôn tuyền thôn
trang. Ngay cả đến của hồi môn của Trưởng công chúa Khang Nghi cũng
không có thôn trang nào ở gần kinh thành có ôn tuyền, nhưng ở những địa
phương khác thì có một cái, đáng tiếc ở quá xa, tàu xe đi lại rất mệt
mỏi, A Uyển không chịu nổi đi đường mệt nhọc.
Như vậy xem ra, lúc trước mẫu thân ruột thịt của Vệ Huyên ở phủ Uy Viễn
Hầu cũng rất được sủng ái, vì vậy Uy Viễn Hầu phủ mới cam lòng đem ôn
tuyền thôn trang làm của hồi môn cho bà, cuối cùng lại để lại cho Vệ
Huyên.
Qúy giá như vậy mà Vệ Huyên lại không chớp mắt một cái liền đem thôn
trang của hồi môn của mẫu thân mình đưa cho người khác, thật đúng là đứa con bất hiếu.
Nhìn A Uyển, Vệ Huyên hết sức hợp tình hợp lý nói, "Vật là đồ chết,
người là sống, nếu như là vật hữu dụng với thân thể của tỷ, vì sao tỷ
lại không cần?"
A Uyển không còn lời nào có thể diễn tả, trong lồng đột nhiên thấy có chút cảm động.
Trừ lần gặp mặt đầu tiên lúc ba tuổi và lần ở Hạc Châu lúc Vệ Huyên ngã
bệnh hắn đã khiến nàng phải bị chút hành hạ ra, thì những thời điểm khác mặc dù hắn hơi lỗ mãng manh động một chút, cũng hơi lưu manh chút,
nhưng mỗi lần sang đây thăm nàng, cũng sẽ mang chút lễ vật tới, mặc dù
rất thích bám người, không biết lúc ở ngoài thì như thế nào, nhưng hắn
cũng rất nghe lời nàng, cũng không phải thật sự xấu xa như lời đồn.
Đối với người có ý tốt với mình, A Uyển dĩ nhiên là không chà đạp ý tốt
của người ta được, nhưng ôn tuyền thôn trang không phải là miếng ngọc
bội nho nhỏ hay cái gì linh tinh, = a = A Uyển vẫn nên cự tuyệt.
Mặc dù Vệ Huyên có thể tùy tiện dùng đồ cưới Thụy Vương đích phi để lại
cho hắn, nhưng là A Uyển không định nhận vật quý trọng như vậy, ôn tuyền thôn trang hoàn toàn khác những thứ khác, nếu để cho Thụy Vương cùng
Thái hậu biết A Uyển thì không thể tưởng tượng được phản ứng của mọi
người sẽ như thế nào, có thể bọn họ sẽ cho là nàng mượn việc hôn ước để
lừa gạt Vệ Huyên nhằm chiếm đồ tốt của hắn không?
Đợi đến lúc Vệ Quân phải rời khỏi, A Uyển vẫn không đồng ý nhận ôn tuyền thôn trang mà Vệ Huyên đưa, Vệ Huyên chỉ có thể mím môi trừng Vệ Quân.
Vệ Quân cực kỳ vô tội, tiểu hài tử này mặc dù hơi ầm ĩ một chút, nhưng
hình như ở trước mặt Thọ An quận chúa lại đặc biệt tỏ ra ngoan ngoãn
lanh lợi, nụ cười kia tươi tắn thật nhưng những lúc Thọ An quận chúa
không để ý, Vệ Huyên liền hoàn toàn thay đổi hắn luôn dùng một loại ánh
mắt quỷ dị nhìn hắn, khiến cho hắn cảm thấy thật buồn cười.
Cũng chỉ là một đứa trẻ mà thôi.
"Quân nhi, chúng ta về nhà thôi."
Tĩnh Nam quận vương phi cùng Trưởng công chúa Khang Nghi đi đến, thấy ba đứa bé vẫn đang ngồi ở trên tháp, Vệ Quân ngồi một mình ở một bên, mà ở phía bên cạnh Thụy Vương thế tử đang nằm lên người A Uyển, Tĩnh Nam
quận vương phi thấy vậy hơi nhíu mày, trong lòng nổi lên nghi ngờ.
Một tiểu cô nương nhỏ bé yếu ớt như vậy bị một hài tử khỏe mạnh nằm đè
lên, làm người ta thật lo lắng nàng bị đè bẹp, trừ việc đó ra, Thụy
Vương thế tử có thân phận khác biệt, bây giờ A Uyển bệnh còn chưa hết,
nếu như ở gần Uyển như vậy, vạn nhất bị lây bệnh, đến lúc đó mẹ con
Trưởng công chúa Khang Nghi lại phải chịu tội.
Vệ Quân nghe thấy mẫu thân gọi, vội vàng từ trên tháp trượt xuống.
Mà A Uyển cũng đẩy Vệ Huyên ra, ở trong mắt mọi người thì là Vệ Huyên
đang đè nặng nàng nhưng thực ra Vệ Huyên nằm trên người nàng cũng không
dùng bao nhiêu lực, nàng không cần dùng chút sức lực nào cũng có thể đẩy hắn ra.
A Uyển cũng trượt xuống tháp, "Nghiên di phải về sao? Sao người không ngồi hàn huyên với mẫu thân một chút nữa?"
A Uyển hỏi rất thật tâm, nên mặt mày Trưởng công chúa Khang Nghi rất vui vẻ vừa ý, câu này cua A Uyển cũng chọc Tĩnh Nam quận vương phi bật
cười, bà hơi khom người sờ đầu A Uyển một cái, hiền hòa nói: "Không
được, trong quận vương phủ còn rất nhiều chuyện, ta cũng không ngồi lâu
được, ngày khác Nghiên di sẽ trở lại thăm mọi người. "
"Được."
Tĩnh Nam quận vương phi rất nhanh liền dẫn nhi tử rời đi, sau khi ngồi
lên xe ngựa, bà sửa lại vạt áo cho nhi tử một chút rồi hỏi: "Thụy Vương
thế tử không có nghịch ngợm gì chứ?"
Bà vừa hỏi đã hỏi đúng trọng tâm, lúc Thụy Vương thế tử đi vào, trong
lòng bà lúc nào cũng cảm thấy lo lắng, chỉ sợ Thụy Vương thế tử lại nổi
tính khí, thì sẽ trực tiếp vung quyền lên đánh nhi tử của bà, lúc Vệ
Huyên mất hứng thì ngay cả đến hoàng tử cũng dám đánh, huống chi chỉ là
con cháu của một quận vương.
"Không có, hắn rất ngoan." Vệ Quân lại cười nói, "Chẳng qua là rất thích dính lấy Thọ An biểu muội" nhớ đến lúc ấy Vệ Huyên luôn dùng một loại
ánh mắt đầy quỷ dị nhìn hắn, làm hắn không nhịn được mà buồn cười.
—— nếu như A Uyển biết tiểu chính thái Vệ Huyên có loại hành động như
vậy, không chừng đầu sẽ đầy hắc tuyến.
Nhìn thấy phản ứng như thế thì
phải có thần kinh vững vàng đến mức nào thì mới cảm thấy ánh mắt quỷ dị
khiến cho da đầu tê dại đấy của Vệ Huyên khiến cho người khác cảm thấy
buồn cười a? ——
Tĩnh Nam quận vương phi sau khi nghe xong mới hơi cảm thấy an tâm, nhưng là trong lòng không đoán được hành động này của Vệ Huyên có ý gì, hắn
đặc biệt đến Hoài Ân bá phủ, chẳng lẽ thật sự chỉ là đến thăm A Uyển?
Hơn nữa những con em thế gia ở trong kinh thành muốn chơi cùng hắn muốn
nịnh bợ hắn không phải ít, tại sao hắn lại phải đến tìm A Uyển đây?
Tĩnh Nam quận vương phi có trăm điều thắc mắc, bà cùng Trưởng công chúa
Khang Nghi có quan hệ giao hảo từ lâu, nên cũng rất lưu tâm đến chuyện
này.
****
Sau khi Tĩnh Nam quận vương phi rời đi, Vệ Huyên càng thoải mái hơn, hắn bắt đầu đến chỗ Trưởng công chúa Khang Nghi nịnh bợ.
"Cô cô, con và hoàng tổ mẫu đều rất thích biểu tỷ, cho nên sau này con
sẽ kết hôn với biểu tỷ để biểu tỷ làm thế tử phi của con." Vệ Huyên giả
vờ trưng ra một khuôn mặt ngây thơ, "Hoàng tổ mẫu hình như bởi vì những
lời của Phật tổ, nên cũng không có ý định phản đối."
Những ngày qua Trưởng công chúa Khang Nghi trừ ở trong phủ chăm sóc A
Uyển ra thì cũng đang chờ phản ứng của những người trong cung, với tính
tình của Vệ Huyên, bà biết rất nhanh Thái hậu sẽ biết về việc hôn ước
hai đứa bé, không cần nhìn thái độ của Thái hậu cũng biết Thái hậu sẽ
kiên quyết không đồng ý, sẽ gây áp lực cho Thụy Vương, khiến cho Thụy
Vương phải giải trừ mối hôn ước này, cho dù như vậy bà cũng không thấy
kỳ quái.
Nói cho cùng, vẫn là do thân thể của A Uyển quá yếu đuối, làm một người
trưởng bối tất nhiên sẽ không muốn có một người con dâu yếu đuối như thế vào cửa, tránh cho tương lai khó có thể sinh con cháu nối dõi, lại
chiếm mất vị trí chính thê.
Nhưng là, bà không ngờ sẽ nghe được câu trả lời như vậy.
"Những lời Phật tổ đã nói?"
A Uyển đang ngồi ở bên cạnh Trưởng công chúa Khang Nghi chậm rãi uống
chén trà có mùi vị quái dị cũng bị những lời này của Vệ Huyên hấp dẫn,
chớp chớp mắt, tự dưng có loại cảm giác không thể tưởng tượng nổi.
"Đúng vậy! Hoàng tổ mẫu tin phật, khi lão nhân gia bà biết được nguyên
nhân lúc trước con bị ngã bệnh trạm dịch ở Hạc Châu, nếu không phải lúc
ấy biểu tỷ kịp thời sang thăm con, kéo con khỏi cơn hôn mê bất tỉnh. Có
thể lúc ấy con sẽ không tỉnh lại nữa. Lúc biểu tỷ kéo con khỏi cơn mê,
trong giấc mộng con nghe thấy một câu phật kệ. Hoàng tổ mẫu nói, là do
Phật tổ đang chỉ điểm cho con" Vệ Huyên cười đặc biệt ngây thơ, làm một
bộ dáng "Con là đứa trẻ ngoan. Con chưa bao giờ nói láo."
Trưởng công chúa Khang Nghi nghe xong cũng kinh ngạc y hệt Thái hậu,
đồng thời cũng có chút ngạc nhiên, bà còn nhớ sự việc lúc ở Hạc châu
thành. Lúc ấy bà mang nữ nhi đi thăm Vệ Huyên đang sốt cao đến hôn mê
bất tỉnh, nhưng Vệ Huyên đang sốt cao đến hôn mê bất tỉnh đột nhiên tỉnh lại, hơn nữa còn trực tiếp đụng ngã A Uyển, làm hại A Uyển lại bị tội
oan, lúc ấy bà còn cảm rất rất tức giận nhưng bây giờ nghe hắn nói lại
như vậy, nhất thời cũng cảm thấy có chút kỳ lạ.
Thật chẳng lẽ có loại chuyện như vậy?
So với người lớn lên ở thời phong kiến cổ đại như Trưởng công chúa Khang Nghi, A Uyển lúc này cả người đờ đẫn nhìn tiểu chính thái đang không
chớp mắt mà lừa dối mọi người, thiếu chút nữa đã há hốc miệng.
Đây là lừa đảo đi? Nói cũng thật trôi chảy đi, ngay cả Phật tổ cũng kéo vào, nàng cảm thấy thật không biết nên nói gì cho phải.
Nhưng nghĩ đến việc bản thân cũng là một người chuyển kiếp, dường như
cũng hơi tin một chút thì phải? Nhưng Phật tổ thật sự hiển linh cảm hóa
Vệ Huyên? Nói như thế nào cũng cảm thấy không biết có tin được không?
Nếu quả thật có thần linh, thì tại sao thần linh lại không để cho tiểu
chính thái này có thể ngoan ngoãn một chút vậy, đừng có lưu manh như vậy chứ?
Nhưng A Uyển lại cảm thấy thật sự bất lực vì mẫu thân nhà nàng dường như lại rất tin!
Hơn nữa thật sự tin tưởng mà không một chút nghi ngờ! =口=!
Trưởng công chúa Khang Nghi đột nhiên nở nụ cười, tay nhẹ nhàng vuốt đầu của Vệ Huyên, mỉm cười nói: "Nếu như Phật tổ đã điểm hóa, nói như vậy
thì kiếp này Huyên Nhi cùng A Uyển hữu duyên, như vậy hai đứa nhất định
phải kết làm vợ chồng nắm tay cùng bước cả đời "
Ngay cả Phật tổ cũng đã ra mặt điểm hóa, cho nên nữ nhi của bà nhất định có thể bình an sống đến già, đúng không? Lúc này không thể nói được
Trưởng công chúa Khang Nghi đã thỏa mãn đến mức nào, còn có việc gì có
thể so với thân thể yếu đuối của nữ nhi. Hóa ra là được Phật tổ phù hộ,
có thể bình an sống đến già, bây giờ có thể không cần phải lo lắng nàng
chưa kịp trưởng thành liền yêu chiết nữa?
Đáng thương, đây là tấm lòng của tất cả phụ mẫu trong thiên hạ!
Nghe được tiếng thở phào của Khang Nghi công chúa, Vệ Huyên rất thận
trọng gật đầu, nếu như không phải có Phật tổ điểm hóa, nếu không thì hắn làm sao có thể ở đã chết trận rồi lần nữa trọng sinhi trở về thời còn
bé, hơn nữa còn có thể gặp A Uyển khi còn bé, tất cả mọi việc đều thay
đổi so với lúc trước, hắn có thể giành trước được tiên cơ, còn có thể
định hôn ước với A Uyển, hắn còn có thể sớm chuẩn bị thật tốt, để có thể bảo vệ A Uyển cả đời.
Kiếp này nhất định bọn họ phải trở thành phu thê sống đến đầu bạc răng long!