Cũng đúng, Vệ Huyên quyết định sau này nhất định phải quyên thêm chút
dầu vừng và tiền vào trong chùa, thành kính thắp hương bái Phật nhiều
hơn một chút, để có thể nhanh lớn lên một chút.
"A Uyển, thật là quá tốt rồi!" Trưởng công chúa Khang Nghi lại đem nữ
nhi vừa uống xong trà ôm vào trong ngực, vuốt ve mặt nàng, ôn nhu nói:
"Có Phật tổ phù hộ, A Uyển của nương nhất định có thể bình an sống đến
già."
A Uyển ngẩng đầu nhìn người nữ nhân đang ôm mình, nàng cảm thấy bà thật
sự rất xinh đẹp trong đôi mắt sáng đọng một tầng sương mù, trong lòng
liền mềm nhũn, nở một nụ cười ngọt ngào với bà, ngoan ngoãn gật đầu.
"Nhưng không biết hoàng tổ mẫu đã suy nghĩ như thế nào rồi, lão nhân gia bà nói muốn suy nghĩ một chút, thật mất hứng" Vệ Huyên cố ý ai oán nói, rồi lặng lẽ quan sát Trưởng công chúa Khang Nghi, thấy bà dường như có
điều suy nghĩ, liền biết bà đã hiểu ẩn ý trong câu nói của mình, liền
không nói thêm gì nữa.
Từ xưa đến nay hắn đều biết người cô cô này của mình là một người thông
minh, mặc dù trên mặt không để lộ bất kỳ điều gì, ở trong đám công chúa
cũng là một người bình thường nhất không có gì nổi bật, nhưng bà là
người có trí tuệ hơn người. Kiếp trước nếu như không phải bà cùng La phò mã có chuyện ngoài ý muốn mà bỏ mình, A Uyển cũng sẽ không vì để giữ
phụ hiếu cùng mẫu hiếu mà chậm chạp không chịu lấy chồng, khiến cho sau
này xảy ra biết bao nhiêu việc rối rắm như vậy.
Ngồi ngây ngốc ở đây một lúc, Vệ Huyên đã phải rời đi.
Bất quá trước khi đi cũng không quên nắm tay A Uyển tới tẩy não như
thường lệ, "A Uyển, ngươi phải nhớ kỹ, ngươi là thế tử phi của ta, sau
này không cho phép ở quá gần nam nhân khác." sau đó nghĩ tới điều gì,
lại nghiêm túc nói thêm một câu "Nữ nhân cũng không được phép!"
A Uyển: "…."
Tẩy não xong Vệ Huyên mới hài lòng rời đi.
A Uyển che trán, tiểu chính thái này thật sự cho mình là vị hôn phu của
nàng mà cũng không nhìn một chút hắn bây giờ mới mấy tuổi…. thật sự là
đau đầu!
Trưởng công chúa Khang Nghi ở một bên nhìn, thấy vậy thiếu chút nữa
không nhịn được mà phì cười, chờ sau khi Vệ Huyên rời đi, thấy vẻ mặt nữ nhi có chút rối rắm, bà liền ôm nữ nhi vào trong ngực, nói: "A Uyển,
con phải nhớ kỹ, không dễ dàng để có được một kho tàng vô giá như vậy,
thế gian này khó tìm được người hữu tình, nếu nữ tử không có trí tuệ
tuyệt đỉnh có thể tranh giành với nam nhân có thể đùa bỡn nam nhân trong bàn tay, thì tốt nhất nên tìm cho mình một người hữu tình, không cần để ý hắn là hạng người gì, chỉ cần hắn để con ở trong lòng, thương con
sủng con yêu con. Luôn che trở bảo vệ con khiến cho con không phải chịu
một chút ủy khuất nào cho dù là nhỏ nhất, chỉ cùng con một đời một kiếp
một đôi sống qua ngày, chẳng phải như vậy tốt hơn rất nhiều so với những nam nhân được khen ngợi là một đống nam nhi tốt kia sao?"
"A?" A Uyển trợn tròn mắt nhìn công chúa mẫu thân của nàng, tim nàng đập thình thịch, những lời này khiến cho nàng cảm thấy dường như là nàng đã mang theo bệnh tim của kiếp trước xuyên qua đến kiếp này.
Công chúa mẫu thân a, cái này tư tưởng này của người cũng thật là đặc biệt, dường như bà cũng là một người xuyên qua.
Trưởng công chúa Khang Nghi cười khanh khách hôn lên mặt nàng một cái,
lại nói: "Có thể bây giờ con còn không hiểu, nhưng sau này con sẽ hiểu
những lời nương nói. A Uyển thân thể của con không khỏe mạnh cũng không
quan trọng, không có trí tuệ hơn người cũng không sao, nhưng nếu như thế gian này có một nam tử nâng niu con trong lòng bàn tay, để cho con cả
đời sống trong sungtúc bình an, như vậy đã đủ."
Dứt lời, Trưởng công chúa Khang Nghi sửa lại quần áo cho nữ nhi, lại cầm áo khoác tới phủ thêm cho nàng, sau đó ôm nàng trở về nhà.
A Uyển lẳng lặng vùi đầu vào trong ngực công chúa mẫu thân, đột nhiên
hiểu vì sao công chúa mẫu thân chưa bao giờ chủ động đưa người thông
phòng cùng tiểu thiếp cho phò mã phụ thân, cho dù bản thân không thể
sinh nữa, những tỷ muội khác cũng khuyên bà, khuyên bà nên tùy tiện tìm
một vài nữ nhân về sinh thêm con trai, sau đó diệt mẫu lưu tử, giữ đứa
bé kia nuôi ở bên người, nhưng mỗi lần nói công chúa mẫu thân cũng chỉ
cười khanh khách coi như không nghe thấy.
Loại suy nghĩ độc nhất vô nhị này, thật sự giống quan niệm của một người hiện đại.
Giống như Trưởng công chúa Khang Bình, tuy bà là một công chúa được sủng ái đến như vậy, mặc dù không thích trượng phu có người nữ nhân khác,
nhưng đối với thông phòng các loại của phò mã cũng không thèm để ý, cho
dù mình không thể sinh cũng có thể dễ dàng giải quyết bất cứ lúc nào,
cách giải quyết đó là nếu như mình không thể sinh có lẽ phải ngầm cho
phép phò mã tìm nữ nhân khác để sinh, rồi ôm tới nuôi dưới danh nghĩa
của chính thê.
Biết được cách nghĩ của công chúa mẫu thân nhà mình, A Uyển càng vui
mừng, ở trong cuộc sống sau này, rất thích cùng mẫu thân nói chuyện
phiếm, từ trong đó có thể hiểu được rất nhiều chỉ dẫn.
Công chúa mẫu thân chính là sự kết hợp hoàn hảo mỹ đức của phái nữ cổ
đại truyền thống cùng nét độc lập của phụ nữ thời hiện đại, mặc dù trong mắt cổ nhân xem ra có chút kinh hãy do tư tưởng của bà đi ngược luân
thường đạo lý, nhưng đó cũng là sự lựa chọn của bà hơn nữa bà rất thông
minh không biểu lộ nó ra ngoài, ở trong mắt thiên hạ, đó chỉ là do phò
mã không muốn đụng chạm nữ nhân khác mà thôi, không hề liên quan gì đến
bà?
Buổi tối, La Diệp thăm bạn hữu trở lại, Trưởng công chúa Khang Nghi tự
mình hầu hạ ông thay quần áo rửa mặt, kể lại cho ông những chuyện ban
ngày đã xảy ra.
La Diệp không có hứng thú đối với việc Tĩnh Nam quận vương phi đến phủ,
nhưng ngược lại khi nghe kể lại những lời Vệ Huyên nói, cũng cảm thấy
ngạc nhiên hỏi: "Thật sự là do Phật tổ điểm hóa?"
"Thiếp thấy, Vệ Huyên mới là một đứa bé, những người hầu hạ bên người
cũng không có ai hiểu kinh phật, Thái hậu cũng sẽ không nói với hắn, mà
bản thân hắn cũng còn nhỏ tuổi, cũng sẽ không cảm thấy hứng thú đối với
kinh phật khô khan, có thể trôi chảy thuần thục sướng ra một câu phật kệ như vậy, chắc việc này là sự thật" Trưởng công chúa Khang Nghi rất tin
tưởng điều này không một chút nghi ngờ.
Sau khi La Diệp nghe xong, cũng không nhịn được mà cao hứng, vỗ tay cười nói: "Xem ra đây đúng là mối lương duyên trời ban!"
Trưởng công chúa Khang Nghi cũng chỉ cười mà không nói gì.
Chờ phu thê hai người rửa mặt xong lên giường đi ngủ, Trưởng công chúa
Khang Nghi lại nói, "Ngày mai thiếp sẽ mời thái y tới khám cho A Uyển
một chút, nếu như bệnh của nó đã đỡ, liền dẫn nó vào cung."
La Diệp nghe xong hơi hơi nhíu mày, ở trong chăn cầm bàn tay hơi lạnh
của thê tử, không nhịn được đem bàn tay cứ hễ đến mùa đông là sẽ trở lên lạnh băng của nàng nhét vào lồng ngực của mình mong sẽ làm nó ấm hơn,
vừa nói với bà: "Thái hậu sủng ái Thụy Vương thế tử như vậy, nếu hai
người vào cung người sẽ không làm khó các nàng chứ?"
"Không cần phải lo lắng, cũng bởi vì quá sủng ái, mới sẽ không làm gì."
bà nghĩ thầm, Thái hậu không dám đánh cuộc, bà lo lắng Phật tổ sẽ trách
tội.
La Diệp xưa nay luôn tin tưởng thê tử, sau khi nghe bà nói xong liền tin.
Sau đó phu thê hai người lại thương lượng sau khi các nàng từ trong cung trở lại, thuận tiện sẽ hồi phủ công chúa, đối với việc ở nơi nào La
Diệp xưa nay không thèm để ý, luôn tuân theo sự an bài của thê tử,
khoảng cách phủ công chúa cách phủ của Trưởng công chúa Khang Bình cũng
gần, thuận tiện để cho tỷ muội các bà dễ bề lui tới, La Diệp cũng không
nói nhiều.
*****
Hôm sau, gió bắc thổi rất mạnh, sắc trời sầm xì, một bộ dáng chuẩn bị đổ mưa, bệ cửa sổ cũng bị thổi va vào nhau cành cạnh vang dội.
A Uyển ôm một cái lò sưởi tay ngồi ở trên kháng thượng, nghe thanh âm bên ngoài cảm thấy thật khó chịu.
Mùa đông đã tới.
Mùa đông cổ đại lạnh hơn rất nhiều so với mùa đông ở hiện đại, cái này
chắc cũng có liên quan đến tầng ozone, cổ đại không giống hiện đại tầng
ozone trống rỗng, khiến cho toàn cầu ấm lên, nghe người kiếp trước nói,
mùa đông thế kỷ hai mươi mốt ấm áp hơn rất nhiều so với thập niên sáu
mươi của thế kỷ trước. Mà cổ đại không có công nghệ hiện đại làm ô
nhiễm, không có ai cổ động phá hư môi trường thiên nhiên, loài người còn chưa đủ sức mạnh để làm chúa tể cả trái đất, tất cả đều còn rất tốt,
mùa đông cũng lạnh hơn.
Đối với mùa đông, trong suốt sáu năm A Uyển ở chỗ này đều trực tiếp vùi
mình ở trong phòng để vượt qua, cho dù đi ra ngoài, cũng sẽ bị bao lại
từ đầu đến chân, hơn nữa còn mang theo mấy cái lò sưởi, sau đó bị người
khác ôm tới ôm lui. Những việc này đã trở thành thói quen trong cuộc
sống này của nàng, cho nên cho dù cả ngày đều ở trong phòng nàng cũng
không cảm thấy gì, trừ việc nghỉ ngơi ra, nàng tự sẽ tìm chút việc để
làm, rất là yên lặng.
Hôm nay thái y ở thái y viện tới bắt mạch cho A Uyển, Phu thê Trưởng công chúa Khang Nghi liền lo lắng ngồi ở một bên.
Thái y tất nhiên biết được hai người rất coi trọng Thọ An quận chúa,
cũng không để ý lắm đến ánh mắt của bọn họ, sau khi xem mạch xong nói:
"Bệnh phong hàn của Quận chúa đã tốt hoan, nhưng thân thể còn hư nhược,
phải bồi bổ thật tốt, không cần uống thuốc nữa, trong thuốc cũng có ba
phần độc, chắc hai người cũng biết."
Có lời đảm bảo của thái y, Trưởng công chúa Khang Nghi liền quyết định ngày mai sẽ mang A Uyển vào cung thỉnh an Thái hậu.
Mặc dù lúc trước khi hồi kinh đã cho người vào trong cung đưa lễ vật,
nhưng bởi vì A Uyển bị bệnh nên cũng không lộ diện, cho dù thế nào cũng
phải đi một chuyến, thuận tiện cũng mang A Uyển vào cung một chuyến, để
sửa đổi ấn tượng của Thái hậu đối với A Uyển.
Trong lòng Trưởng công chúa Khang Nghi suy nghĩ một hồi, liền sai Thanh
Chi đi tìm quần áo cho A Uyển ngày mai vào cung trong mặc.
A Uyển nhìn công chúa mẫu thân bận rộn xoay qua xoay lại, lúc đầu còn có chút không rõ, đợi đến khi thấy Thanh Chi nghe theo sự phân phó của
Trưởng công chúa Khang Nghi đem hòm xiểng đựng quần áo mùa đông mới may
trong năm nay ôm lên, mới biết là công chúa mẫu thân đang chọn quần áo
cho nàng. Để này mai nàng vào cung có thể bộc lộ ra tinh thần khỏe mạnh
một chút, để có thể kết hợp quần áo và đồ trang sức cũng là một môn nghệ thuật, quần áo được mai từ nguyên liệu gì, màu sắc ra sao, thêu hoa gì, kiểu dáng như thế nào, loại trang sức nào phù hợp với những quần áo đó. Từng chi tiết rất nhỏ để đi đến sự phù hợp cũng thể hiện trình độ, cũng không có gì có thể tham khảo, không trách được mấy vị nữ nhân cổ đại
luôn tụ tập một chỗ để bàn luận các loại quần áo đồ trang sức các loại,
vĩnh viễn không hết chuyện để nói, bởi vì không phải là do nội dung quá
nhiều sao.
Đến ngày vào cung, từ sáng sớm A Uyển liền bị người kêu dậy.
Thân thể của nàng không tốt, hơn phân nửa thời gian một ngày đều là dùng để nghỉ ngơi, hơn nữa cũng không ai ầm ĩ nàng, nhưng do hôm nay phải
vào cung, thức dậy phải sớm một canh giờ so với bình thường, A Uyển chỉ
cảm thấy trên đầu có chút trướng đau, mắt cũng không mở ra được, cả
người
cũng không có khí lực, cả người mềm nhũn tùy ý bà vú cùng bọn nha
hoàn giúp nàng xử lý.
Lúc Trưởng công chúa Khang Nghi tới, y phục trên người A Uyển đã được
mặc xong, Trưởng công chúa Khang Nghi nhận lấy khăn nha hoàn đã vắt sạch sẽ lau mặt giúp nữ nhi, thấy nàng cau mày hơi có vẻ thống khổ, không
khỏi thở dài, bà cũng định không đánh thức nàng, nên để cho bà vú ôm
nàng đi.
Sau khi lên xe ngựa, Trưởng công chúa Khang Nghi đích thân ôm lấy nữ
nhi, để cho nàng có thể ngủ tiếp, rất nhanh đã đến cửa cung, rốt cuộc
cũng phải nhẫn tâm đánh thức nữ nhi dậy, đem đồ ăn sáng đựng trong hộp
lấy ra đút cho nàng, chờ sau khi nàng ăn xong súc miệng xong, lại rửa
mặt cho nàng, nhìn nàng đã có tinh thần hơn, trong lòng rất hài lòng.
"Chút nữa lúc đi vào trong cung, con cứ đi theo mẫu thân là được."
Trưởng công chúa Khang Nghi dặn dò nữ nhi nói: "Nếu như các công chúa ở
nhà khác nói gì, con cũng không cần để ý tới."
A Uyển ngoan ngoãn gật đầu, nàng ngoan ngoãn im lặng để không gây phiền toái cho công chúa mẫu thân.
Trưởng công chúa Khang Nghi nhìn dáng vẻ hiểu chuyện của nàng, khẽ nở nụ cười, trong lòng vẫn cảm thấy hơi bận tâm đến nàng, bà không lo lắng A
Uyển sẽ gây chuyện, ngược lại bà lo lắng các vị công chúa ở trong cung
sẽ gây chuyện, dù sao Tam công chúa ở trong cung là một công chúa được
sủng ái, tính khí so với Vệ Huyên cũng chỉ khá hơn một chút thôi.
Cho đến lúc xe ngựa đến cửa cung, Trưởng công chúa Khang Nghi đã định
thần lại, dắt A Uyển lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo xuống xe ngựa, sau đó chuyển sang ngồi kiệu nhập cung.
Đến Nhân Thọ cung, Trưởng công chúa Khang Nghi dắt A Uyển đứng yên một lúc, rất nhanh đã có thái giám dẫn các nàng đi vào.
Lúc hai mẫu tử Trưởng công chúa Khang Nghi đến, trong Nhân Thọ cung trong đã vô cùng náo nhiệt.
Hoàng hậu, Trịnh quý phi cùng mấy vị phi tử cùng công chúa đang ngồi ở
trong điện bồi Thái hậu nói chuyện, nghe thấy hôm nay Thái hậu đột nhiên trở lên hăng hái, giữ hoàng hậu cùng công chúa ở lại trong điện nói
chuyện chơi đùa.
Một người trong đó tuổi tầm mười một mười hai tuổi đoan trang ngồi cạnh
Thái hậu, dáng vẻ tươi cười đắc trí, nhìn rất có khí chất của công chúa
Thiên gia, đó là công chúa do đương kim hoàng hậu sinh Thanh Ninh công
chúa, cũng là người duy nhất chưa lấy chồng đã có phong hào công chúa.
Thanh Ninh công chúa là trưởng nữ của Văn Đức đế, đại khái bởi vì là
người nữ nhi đầu tiên, hơn nữa còn công chúa đầu tiên ra đời sau khi lên ngôi, cho nên lúc đó Văn Đức đế rất cao hứng liền phong Thanh Ninh công chúa.
Trưởng công chúa Khang Nghi dắt A Uyển đi vào thỉnh an Thái hậu, hoàng hậu và các vị phi tần.
Từ lúc các nàng đi vào, ánh mắt Thái hậu liền rơi xuống trên người A
Uyển, "Là Khang Nghi cùng Thọ An tới đó à, lần này Khang Nghi đi Giang
Nam liền đi mấy năm, đã lâu ai gia không gặp các ngươi."
Trưởng công chúa Khang Nghi vội vàng nói: "Lúc trước khi trở về vốn định tiến cung thỉnh an mẫu hậu, nhưng là Thọ An lại ngã bệnh, nữ nhi vì
chăm sóc nàng, thân thể cũng hơi bị bệnh một chút, không thích hợp vào
cung, nhưng trong lòng nữ nhi cũng cực kỳ nhớ mong mẫu hậu. Hôm qua thái y tới bắt mạch cho Thọ An, nói sức khỏe của nàng đã tốt hơn, nên nữ nhi vội vàng mang nàng tới thỉnh an mẫu hậu."
Thái hậu ừ, lại nói: "Thọ An nhìn có vẻ trưởng thành hơn so với ba năm trước đây, đã là một tiểu cô nương rồi."
Cũng không phải sao, tiểu cô nương đang ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh mẫu
thân kia mặc dù vẫn có chút gầy yếu mỏng manh, nhưng đã tốt hơn so với
bộ dáng ba năm trước đây người luôn tạo cho người khác cái cảm giác nhợt nhạt chỉ cần gió vừa thổi sẽ hương tiêu ngọc vẫn, bây giờ Thái hậu mới
thấy bộ dáng nàng đã lộ ra mấy phần xinh đẹp được di truyền từ phụ thân
mẫu thân, lo lắng trong lòng cũng bớt không ít.
Có thể là do bộ dáng của A Uyển tốt hơn so với trong tưởng tượng của
Thái hậu, nên tâm tình Thái hậu tốt hơn nhiều, thái độ ngược lại trở lên hiền hòa, gọi nàng đến tới trước mặt hỏi vài câu.
A Uyển quy củ trả lời câu hỏi của Thái hậu, âm thanh ôn nhu ngọt ngào,
nãi thanh nãi khí, thấy vậy ánh mắt Thái hậu trở lên nhu hòa hơn, trong
lòng rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.
Công chúa mẫu thân nhà nàng thật như một vị thần, bà có thể dễ dàng đoán được tâm tư của Thái hậu chuẩn như vậy, tuy có thể nói là do bà lúc nào cũng vào cung hầu hạ Thái hậu mà quan sát được, nhưng điều này cũng thể hiện bà thông minh bén nhạy bao nhiêu, bà có khả năng đoán được tám
chín phần tâm tư của Thái hậu, vì vậy mới khiến cho A Uyển có thể tạo ấn tượng tốt trước mặt Thái hậu.
Sau khi Thái hậu hỏi xong, vuốt đầu A Uyển một cái, ban thưởng cho A
Uyển một vài thứ, liền để cho nàng cùng mấy vị công chúa đi ra ngoài
thiền điện chơi.
A Uyển đi tới trước mặt năm vị công chúa tuổi tác không đồng nhất thỉnh an các nàng.
Thanh Ninh công chúa thấy nàng thân thể gầy yếu, vội vàng lôi kéo nàng
đứng dậy, cười nói: "Thọ An biểu muội không cần đa lễ, tới bên đây ngồi
đi." nói xong, liền kéo A Uyển ngồi xuống bên cạnh mình.
Quả thật A Uyển có chút mệt mỏi, không chỉ có thân thể là mệt mỏi, tâm
trí cũng rất mệt mỏi, bất quá bây giờ vẫn còn đang ở trong cung, nàng
chỉ đành phải sốc lại tinh thần tới giao thiệp cùng mấy vị công chúa
này.
Nhị công chúa là do một vị quý nhân sinh ra, hơn nữa cũng không được
sủng ái, cho nên luôn tỏ ra im lặng, lẳng lặng ngồi ở một bên nhìn, nếu
các vị tỷ muội vô tình hỏi đến thì mới trả lời. Tam công chúa càng không cần phải nói, A Uyển đã bị Vệ Huyên tẩy não qua, tạm thời không có bình luận gì với nàng, Tứ công chúa cùng tuổi với Tam công chúa, mặc dù mẫu
phi thân sinh không có vị phần cao, nhưng hiện nay vị phi tần này đang
được sủng ái, cho nên cũng rất hoạt bát. Ngũ công chúa năm nay ba tuổi,
là một cái bánh bao nhỏ xinh xắn, đang tò mò nhìn A Uyển vừa mới gia
nhập với các tỷ muội nàng, tạm thời không có lời gì muốn nói.
"Đây là mứt táo củ từ cao đầu bếp trong cung làm, dùng để bồi bổ thân
thể rất tốt, ngươi có thể ăn một ít, không có gì đáng ngại." Thanh Ninh
công chúa mỉm cười nói với A Uyển.
Thanh Ninh công chúa quả nhiên có phong phạm của trưởng tỷ, cực kỳ chiếu cố các muội muội, cũng không bởi vì thân phận của Đại công chúa mà kiêu căng, thậm chí vui lòng chiếu cố một đứa trẻ bị bệnh, A Uyển không nhịn được ngẩng đầu cười ngọt ngào nàng.
Tam công chúa nhìn chằm chằm A Uyển, thấy Thanh Ninh công chúa đối với A Uyển tốt như vậy, trong lòng có chút mất hứng, nàng không thích người
phe phái hoàng hậu, nên cũng ghét lây hai người con hoàng hậu thân sinh
là Thái tử cùng Thanh Ninh công chúa, lập tức bĩu môi nói: "Ta còn chưa
từng thấy qua ngươi, ngươi là ai? Nhìn dáng vẻ của ngươi đã thấy bệnh
tật thoi thóp, thật đáng tiếc cho tướng mạo kia."
A Uyển không lên tiếng, cúi đầu gặm củ từ cao Thanh Ninh công chúa đưa cho nàng.
Ba năm trước đây lúc vào cung, nàng không chỉ có gặp cái con Gấu Con Vệ
Huyên, cũng đã gặp phải Tam công chúa ngang ngạnh này, một thời gian dài không gặp tính tình Tam công chúa càng ngày càng ngông cuồng hơn, nàng
rất không vừa ý những lời Tam công chúa nói nhưng nghĩ đến những lời
công chúa mẫu thân đã dặn dò, A Uyển quyết định không lên tiếng, có
Thanh Ninh công chúa ở đây, ít nhất nàng cũng sẽ vô sự.
Thấy nàng không lên tiếng, Tam công chúa càng mất hứng, đánh một cái vào trên tay A Uyển.
Lực đạo của Tam công chúa không lớn, nhưng là trên tay nàng mang nhẫn
cái đó đập lên mu bàn tay nàng, khiến cho nàng cảm thấy đau, tay liền
nhẹ run, khối củ từ cao đang gặm một nửa liền rơi xuống đất, làn da
trắng trên mu bàn tay nàng liền xuất hiện một vệt đỏ, hoàn toàn đối lập
với làn da trong suốt nhợt màu của nàng.
"Tam muội muội!" Thanh Ninh công chúa quát một tiếng
"Đại tỷ tỷ có việc gì?" Tam công chúa vô tội nghiêng đầu nhìn nàng, sau
đó chỉ A Uyển nói: "Nàng ta cũng không phải là bị câm, ta hỏi nàng lại
không đáp, cho nên ta liền vỗ nàng một cái, cũng không phải có ý đánh
nàng."
Tứ công chúa nhìn một chút, Trịnh quý phi được sủng ái hơn so với hoàng
hậu, nên phụ hoàng của bọn họ cũng sủng ái Tam công chúa hơn, Tứ công
chúa liền quyết định giúp Tam công chúa, cũng nói: "Đúng vậy a, Tam tỷ
tỷ là công chúa, nàng ta có thân phận gì? Lại dám nhăn mặt không để ý
tới, đánh nàng là phải!" Nói xong, chính nàng chạy tới, định đánh thêm
một cái.
"Ngươi dám đánh nàng!"
Đột nhiên một tiếng rống giận từ phía cửa thiên điện truyền tới, Tứ công chúa vị dọa sợ đến run lập cập, một cái tát kia cũng không dám hạ
xuống.