Thoáng cái đã tới đầu năm, A Uyển đã được bảy tuổi.
Mùa xuân đã đến, nhưng bởi vì mùa đông năm ngoái lạnh hơn so với bình
thường lạnh một chút, nên khiến cho mùa xuân năm nay giống như cũng dài
hơn một chút kéo dài đến tận đầu tháng ba, nhiệt độ thỉnh thoảng còn
biến hóa, hơn nữa mưa xuân đến liên tục, khí hậu biến hóa liên tục, A
Uyển cũng bị dày vò, chỉ có một trận phong hàn nhỏ cũng dây dây dưa dưa
đến nửa tháng cũng không thấy hết, nàng cũng thường xuyên sốt nhẹ không
lùi, khiến cho mọi người buồn phiền.
Cũng bởi vì như vậy, mùa đông cùng mùa xuân năm nay A Uyển không đi đến đâu, đa số thời gian đều vượt qua ở trên giường.
Luýc A Uyển tỉnh lại lần nữa, mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng mưa rơi tí tách liên tục, tối hôm qua mưa xuân lại rơi suốt đêm, lúc nửa đêm nàng
bị nha hoàn đánh thức để uống thuốc, nghe được tiếng giợt nước từ mái
hiên ngưng tụ nhẹ nhàng rơi xuống nấc thang bằng đá phiến, ở ban đêm an
tĩnh như vậy, lộ ra vẻ tịch liêu vô hạn.
"Quận chúa, tới, uống miếng nước trước làm trơn cổ họng đi." Thanh Yên
nhẹ nhàng đỡ nàng dậy, cùng đám người Thanh Chi cùng nhau hầu hạ tiểu
chủ tử uống nước.
Nước ấm đúng lúc được đưa đến, A Uyển uống mấy ngụm nước, chỉ cảm thấy
miệng đang khô phát khổ, hiển nhiên trong khoảng thời gian này đã uống
thuốc không ngừng, lúc này nàng chỉ ăn được thức ăn cực kỳ thanh đạm,
khiến cho vị giác của nàng cũng đã nhạt đến phát khổ. Chẳng qua là cũng
không còn biện pháp, mùa xuân năm nay thời tiết lúc lạnh lúc nóng, làm
hại bệnh tình của nàng cũng lúc lạnh lúc nóng theo, thứ phải kiêng kỵ
cũng thật nhiều, huống chi nàng cũng không có khẩu vị để ăn.
"Hết mưa rồi sao?" A Uyển ngồi tựa vào đầu giường, tinh thần không tốt lắm tùy ý nha hoàn hầu hạ nàng rửa mặt thay quần áo
Thanh Yên, Thanh Chi cùng bà vú —— Tạ ma ma trên mặt mấy người đều có
chút buồn, mỗi lần tiểu chủ tử ngã bệnh, các nàng là những nha hoàn
thiếp thân hầu hạ cũng nhiều năm tâm tình cũng ảm đạm theo, các nàng từ
khi A Uyển ra đời liền được chọn hầu hạ bên người nàng, đã nhiều năm như vậy trôi qua, tình cảm chủ tớ cũng sâu đậm, mỗi lần thấy nàng ngã bệnh
phải chịu khổ, trong lòng các nàng cũng khó chịu theo.
"Buổi sáng lúc liền ngừng rơi!" Thanh Chi cũng là người bẻm mép, hồi
đáp: "Lúc nô tỳ đi ra ngoài múc nước, còn thấy bụi cây kia cây hòe lớn
trong sân hoa nở đầy, cả một khoảng trắng noãn, trông rất đẹp mắt chỉ
tiếc thời tiết này còn có chút lạnh, đợi mấy ngày nữa khí trời trở nên
ấm áp, quận chúa liền có thể đi ra sân nhìn một chút, rất là xinh đẹp
đó. "
A Uyển nghe tinh thần phấn chấn hơn một chút, cười nói: "Ta cảm thấy hôm nay đã khỏe hơn nhiều, ngồi ngốc ở đây không bằng đi xem một chút đi,
mưa cũng đã ngừng."
"Quận chúa!"
Thanh Yên cùng Tạ ma ma nhất thời trợn mắt nhìn Thanh Chi một cái, Thanh Chi cũng mang khuôn mặt khổ sở, mấy nha hoàn khác bên trong phòng cũng
vội vàng cúi đầu, dè đặt thật sợ gợi lên ý muốn đi ra ngoài nhìn cây hòe của tiểu Quận chúa, nếu công chúa biết có thể tha cho ngươi sao.
Thấy khuôn mặt Thanh Chi mang đầy tự trách rất muốn khóc lên, A Uyển chỉ có thể chép miệng, sửa lời nói: "Được rồi, ta tùy tiện nói một chút
thôi."
Bọn nha hoàn rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.
Chờ A Uyển rửa mặt xong lúc, Phu thê Trưởng công chúa Khang Nghi tới.
A Uyển ngồi ở trên giường, hai chân ở dưới giường đung đưa giữa không
trung, thấy phụ mẫu liền hướng bọn họ mềm nhũn kêu một tiếng "Phụ thân
mẫu thân"
La Diệp đáp một tiếng, ngồi ở mép giường, đưa tay sờ trán của nữ nhi,
cau mày nói: "Còn hơi nóng, A Uyển phải tĩnh dưỡng một thời gian nữa mới được."
Trưởng công chúa Khang Nghi cũng tới thử độ ấm ở trán nữ nhi, cũng cảm
thấy còn hơi nóng, chắc sốt nhẹ vẫn chưa hết, hôn trán nàng rồi nói:
"Theo như kinh nghiệm trước kia, sau khi qua tháng ba, thời tiết sẽ ấm
áp hơn một chút, đến lúc đó con sẽ được đi ngoại chơi, hô hấp nhiều
không khí mới mẻ, con cũng sẽ có tinh thần hơn một chút." thấy nữ nhi
ngoan ngoãn gật đầu, trong lòng Trưởng công chúa Khang Nghi liền mềm
mại, lại nói thêm mấy câu, liền đi ra ngoài kiểm tra thuốc hôm nay của
nữ nhi.
Sau khi Trưởng công chúa Khang Nghi rời khỏi, A Uyển lôi kéo tay phụ
thân nàng, mềm nhũn nói: "Phụ thân, gần đây người đang bận gì? Có phải
hay không lại tìn thấy bản đơn lẻ hay đồ cổ các loại của tiền triều? A
Uyển bây giờ thật buồn chán, người đưa tới cho con nhìn một chút, có
được hay không?"
La Diệp lôi kéo tay của nàng cầm ở trong tay, buồn cười nói: "Phụ thân
gần đây cũng không đi nơi nào làm việc, không phải là luôn luôn ở lại
phụng bồi con sao? Nhiều nhất cũng chỉ là trở về bá phủ thăm tổ phụ tổ
mẫu của con thôi. Hơn nữa bây giờ thân thể con cũng không tốt, cần nghỉ
ngơi nhiều, chờ sức khỏa con khá hơn một chút, trong thư phòng của phụ
thân có gì con muốn xem cũng tùy con cầm lấy."
A Uyển hướng hắn ngọt ngào cười một tiếng, sau đó kỳ quái hỏi: "Tổ phụ
tổ mẫu xảy ra chuyện gì sao?" Phụ thân nàng tuy tính tình rất ngây thơ,
nhưng khi hiếu thuận với phụ mẫu sẽ không có ý chỉ làm cho có hình thức, không giống như thế nhân khi hiếu thuận với trưởng bối là phải muốn để
cho mọi người đều biết mới được.
Cho nên, trong thời kỳ nàng ngã bệnh, ban ngày phụ thân vẫn thường xuyên trở về phủ, có thể thấy được là đã có chuyện xảy ra, nếu không phụ thân nàng cũng chỉ hận không được ở bên nàng cả ngày không đi đâu. Lúc trước A Uyển cũng đã hỏi mẫu thân nàng, nhưng hình như công chúa mẫu thân
cũng không muốn để cho nàng biết, chỉ nói mấy câu qua loa với nàng.
Nghe thấy nữ nhi nhạy bén hỏi, La Diệp sờ đầu của nàng một cái, không
khỏi nghĩ đến một từ —— thông minh quá lại bị thông minh hại, A Uyển có
lúc thông minh bén nhạy đến mức không giống một đứa trẻ bình thường,
nhưng thân thể lại vô cùng yếu đuối, khiến cho La Diệp lo lắng nàng
giống như những đứa trẻ bởi vì quá mức thông tuệ đến mức người người
ghen tỵ nhưng lại yểu mệnh, hắn tình nguyện nàng ngốc nghếch một chút,
nhưng lại sống được thật lâu thật dài thật tốt.
"Thật ra thì cũng không có chuyện gì A Uyển có muốn một đệ đệ không?"
"A?"
La Diệp nhẹ giọng nói: "Phụ thân mẫu thân muốn chọn từ trong tộc một đứa bé trai đưa về làm con thừa tự, sau này sẽ là đệ đệ của A Uyển, nhưng
không biết nên chọn đứa bé nào mới tốt." nói tới chỗ này, La Diệp rất là nhức đầu.
Hắn cùng với thê tử đã kết duyên với nhau hơn mười năm trời, tình cảm vợ chồng quá mức khăng khít, thê tử không thể sinh thêm con, hắn cũng
không cảm thấy có vấn đề gì, liên quan tới vấn đề con thừa tự, chỉ càn
nhận một đứa trẻ về làm con thừa tự, nhưng vấn đề nhận con thừa tự phải
thận trọng, tránh cho tương lai sảy ra tình huống ngoài ý muốn. Mặc dù
có rất nhiều người không muốn đưa con của mình cho người khác làm con
thừa tự, nhưng chỉ cần vừa nghe nói là đưa làm con thừa tự cho Trưởng
công chúa Khang Nghi, rất nhiều nhà trong chi cũng động tâm tư, mấy ngày nay đều đến phủ thăm dò tiếng gió, khiến cho mới đầu năm mà hoài ân bá
phủ đã rất náo nhiệt.
Thật may là phủ công chúa có quy định nghiêm ngặt, những người đó không
vào được, hơn nữa bởi vì A Uyển ngã bệnh, Trưởng công chúa Khang Nghi
một lòng ở bên cạnh chăm sóc nữ nhi, vào thời điểm này không ai dám tới
cửa tới quấy rầy, việc này cho dù Trưởng công chúa Khang Nghi tính tình
tốt đến đâu cũng sẽ nổi dóa, cho nên không có ai không thức thời dám tới quấy rầy bà.
Nhưng là La Diệp lại hoàn toàn khác, kể từ khi lão phu nhân tiết lộ một
chút tiếng gió thì liền bị những tộc nhân kia làm cho phiền não không
dứt, sau đó sinh ra chán ghét, trực tiếp đem con thứ ba này kêu trở về
để cho hắn tự đi đối phó những thúc bá các trưởng bối trong tộc, nữ
quyến thì giao cho mấy nàng dâu, bản thân cáo ốm không bước ra khỏi Tùng Hạc Đường nửa bước. Ban đầu La Diệp còn không biết rõ tình huống, chờ
sau khi bị làm phiền mấy ngày, bây giờ cũng cảm thấy khổ không thể tả,
hôm nay nói gì cũng không đi, tình nguyện núp ở trong phủ công chúa
trông coi thê nhi.
A Uyển nghe xong lời của phụ thân, khuôn mặt nhất thời tràn đầy vẻ đồng
tình nhìn ông, nhào tới trong ngực ông, sờ khuôn mặt tuấn mỹ của ông một cái, nói: "Nếu như muốn chọn cho con một đệ đệ, vậy phải chọn một đứa
trẻ hiếu thuận hiểu lẽ , còn phải đối với phụ mẫu thật tốt, nếu không A
Uyển cũng không muốn."
Đứa trẻ được đưa làm con thừa tự hài tử rốt cuộc cũng không thể so được
với con ruột, hơn nữa rất dễ dàng sinh ra tâm tư khác, A Uyển mặc dù
không lo lắng công chúa mẫu thân không có thủ đoạn đối phó, nàng chính
là lo lắng vị phò mã phụ thân này sẽ bị người ta lừa gạt. Đến lúc đó
mang về một hài tử không ra gì, công chúa mẫu thân lại là một người sủng phu, sẽ không đành lòng ông khó xử nên chắc chắn sau đó sẽ bất đắc dĩ
tiếp nhận, đó mới là hỏng bét nhất. Mặc dù trong lòng nàng mong nhất là
Trưởng công chúa Khang Nghi có thể sinh thêm cho nàng một vị đệ đệ,
nhưng nàng cũng biết điều này là không thể, không nói thân thể của bà
khó thụ thai một lần nữa, với tình hình thân thể của Trưởng công chúa
Khang Nghi, sợ rằng một lần nữa mang thai sẽ một thi hai mệnh.
Cho nên, việc nhận một đứa con thừa tự này, A Uyển tuyệt cũng không
ngoài dự liệu của nàng, vị tổ mẫu kia của nàng đã sớm đã có ý định này,
chẳng qua là ngại lúc trước bọn họ ở Giang Nam không tiện nói mà thôi,
hiện nay đã hồi kinh, chuyện này chỉ là chuyện không sớm thì muộn mà
thôi.
La Diệp không biết ấn tượng về ông ở trong lòng nữ nhi là cực kỳ không
đáng tin cậy, sau khi nghe xong lập tức nghiêm mặt nói: "Đây là điều tất nhiên, việc nhận con thừa tự phải thật thận trọng."
Hai phụ thân con nàng nhỏ giọng trao đổi một hồi thì Trưởng công chúa
Khang Nghi đi vào, thấy bọn họ ngồi chung một chỗ nói nói cười cười,
cũng không để ý, cười nói: "Được rồi, A Uyển dùng bữa đi, lát nữa phải
uống thuốc. Ăn xong cái này rồi uống thuốc, nếu như ngày mai không còn , liền có thể ngưng uống thuốc."
Đây thật là cái tin tức tốt, khuôn mặt tái nhợt của A Uyển lập tức lộ ra dáng vẻ tươi cười.
La Diệp hôn trán nàng, ôm lấy nàng đến phòng ngoài cùng nhau dùng đồ ăn sáng.
Sau khi dùng đồ ăn sáng xong, nàng phải uống một chén thuốc đen xì phát
ra mùi vị là lạ, A Uyển vẻ mặt đau khổ vừa uống vừa ngậm mứt hoa quả.
Một chén thuốc còn chưa uống xong, liền nghe thấy hạ nhân nói Thụy Vương thế tử tới.
Lúc Vệ Huyên đi tới, trên tay đang bưng một cái bình tinh xảo bằng lưu
ly, xuyên qua thân bình hơi chút đục ngầu của lưu ly bình có thể thấy
vật màu đỏ ở bên trong, nhìn có chút giống viên kẹo của hiện đại. A Uyển biết
lưu ly của thời đại này thật ra thì chính là một loại thủy tinh,
chẳng qua là không có công nghệ chế tạo, nên không làm được thủy tinh
trong suốt như hiện đại. Nhưng đây cũng đã coi như là một tiến trình
tốt, cho nên giá cả của chế phẩm lưu ly luôn tăng vọt, hơn nữa vì để hợp với ý muốn của người có tiền, các thợ trong của hàng luôn chế tạo rất
tinh xảo.
Chỉ sợ không nghĩ được kiểu dáng chút không có gì là không làm được.
"Biểu tỷ, ta mang mứt hoa quả cho tỷ." Vệ Huyên mặc một bộ áo bào đỏ,
càng làm hắn tôn làn da nõn nà tinh xảo như gốm sứ của hắn, xinh đẹp đến mức không tưởng tượng được.
Vệ Huyên thỉnh an Phu thê Trưởng công chúa Khang Nghi xong, liền ngồi
xuống bên cạnh A Uyển, mở bình lưu ly ra, dùng một chiếc thìa bạc lấy
một viên mật từ bên trong bình ra, nói vơi A Uyển: "Há mồm."
A Uyển cau mày, nhìn bộ dáng kiên trì của hắn, đành miễn cưỡng há mồm
cắn viên mật mai kia, viên mật vừa vào miệng nàng đã cảm thấy một cỗ
hương thơm thanh đạm, hơi mang theo vị chua nhàn nhạt, không giống những mứt hoa quả khác ngọt đến phát ngấy. A Uyển phải tự thừa nhận mấy năm
nay nàng đã bị công chúa mẫu thân dưỡng thành thói quen kén ăn, thức ăn
của nàng đều là sơn hào hải vị, chỉ có nàng không muốn ăn chứ không có
thứ gì Trưởng công chúa Khang Nghi không mang tìm được, nàng đã ăn rất
nhiều loại mứt hoa quả, ăn đến mức nàng cũng cảm thấy ngấy, cho tới bây
giờ nàng chưa ba giờ ăn được loại mứt chua chua ngọt ngọt như vậy, làm
cho nàng ăn đến ánh mắt hơi tỏa sáng.
Vệ Huyên chú ý tới vẻ mặt của nàng, liền biết được nàng thích ăn, tươi
cười nói: "Đây là do nương tử của quản gia ở thôn trang mẫu phi ta để
lại mới nghĩ ra cách ướp mơ với mật mai, ta nếm qua cảm thấy khá mới mẻ
so với mấy thứ mứt trên chợ kia, nên cảm thấy ngươi nhất định sẽ thích,
liền đưa tới cho ngươi nếm thử."
"Cám ơn." A Uyển cảm thấy cái tiểu chính thái này cũng không lưu manh như nàng nghĩ, hắn cũng là một tiểu hài tử có hảo tâm.
Trên mặt trưởng công chúa Khang Nghi cùng La Diệp cũng mang theo vẻ tươi cười, trong lòng cực kỳ hài lòng hành vi của Vệ Huyên lúc nào cũng đem
nữ nhi để ở trong lòng.
Chờ sau khi A Uyển uống thuốc xong, Vệ Huyên đem trán của mình cụng nhẹ
vào trán của nàng một cái, cau mày nói: "Vẫn còn sốt nhẹ, xem ra y
thuật của Giản thái y không tốt, có cần mời một thái y khác tới bắt mạch một chút?"
Trưởng công chúa Khang Nghi như sợ hắn thật sự đi thái y viện giày vò
những thái y đáng thương kia nên vội nói: "Không cần, Giản thái y là
thái y nổi danh về nhi khoa trong thái y viện, nếu như hắn cũng không
chữa được, những khác thái y càng không chữa được."
Sau khi Vệ Huyên nghe xong, miễn cưỡng gật đầu một cái, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy nhất định là do những thái y kia quá vô dụng, nên mới có
thể khiến cho A Uyển chỉ bị một trận phong hàn nhỏ mà kéo dài hơn nửa
tháng còn chưa thấy khỏe lên, hơn nữa thỉnh thoảng còn sốt nhẹ, cả ngày
uể oải mệt mỏi , thấy vật trong lòng hắn đều xoắn lại.
Kiếp trước lúc hắn chân chính chú ý tới A Uyển nàng đã mười tuổi, mặc
dù vẫn gầy yếu hơn so với các cô nương bình thường khác, nhưng cũng khỏe mạnh hơn bây giờ rất nhiều, không bệnh tật giống như bây giờ, chỉ một
trận phong hàn nhỏ cũng khiến cho nàng nằm bẹp trên giường cả mười ngày
nửa tháng cũng không thấy tốt hơn.
Trong miệng A Uyển chứa mật mai, đảo mắt nhìn thấy hắn ngồi ở bên cạnh
không biết đang suy tư cái gì, một bộ dáng mang đầy tâm sự nặng nề,
trong lòng động một cái, đưa tay vỗ vỗ bờ vai của hắn, sau khi thấy hắn
nhìn sang, nói với hắn: "Ta không sao! Sao hôm nay ngươi lại tới đây?
Lại tiếp tục trốn học sao?"
"Không có!" Vệ Huyên khí định thần nhàn nói, "Mấy ngày gần đây thân thể
Thái phó không thoải mái, nên xin nghỉ bệnh ở nhà nghỉ ngơi, cho nên ta
không cần đi học "
Sau khi La Diệp nghe xong buồn cười nói: "Thái phó mặc dù xin nghỉ bệnh, nhưng còn có vài vị tiên sinh khác giảng bài, cũng không có nghe nói
không cần lên lớp."
Vệ Huyên giảo hoạt nhìn ông, "Dù sao các tiên sinh nói ta cũng hiểu, con có đi hay không đi học cũng không quan trọng, bọn họ cũng không thèm để ý con có ở đó hay không hơn nữa hôm nay con tới là muốn nói cho A Uyển, mấy ngày nữa khi thời tiết ấm hơn, con sẽ cho ngươi đưa hai con ngỗng
trắng lớn tới, đến lúc đó để chúng lại ở trong sân, lúc đó con sẽ cho
người tới đắp hai cái chuồng."
"Ngỗng trắng lớn?" La Diệp nghi ngờ hỏi.
Trưởng công chúa Khang Nghi cũng có chút bận tâm, năm ngoái bà đã nghe
Vệ Huyên nhắc tới, bà vốn cho là hắn chẳng qua chỉ là tùy tiện nói một
chút, nhưng ai ngờ hắn làm thật, liền nói: "Nghỗng trắng rất hung hãn,
nếu như…" làm bị thương A Uyển thì làm sao bây giờ?
Vệ Huyên cười híp mắt nói: "Khang Nghi cô cô yên tâm, bọn chúng rất nghe lời, sẽ không tùy tiện cắn người."
Hai người nghe rõ ràng là không tin, nhưng cũng không muốn đả kích ý tốt của hắn, đợi đến khi hắn đưa tới lại nói tiếp, nếu như chúng thật sự
quá hung hãn đả thương người, trực tiếp vứt ra một chiếc sân vắng để cho người hạ nhân nhốt lại là được.
Vệ Huyên ở chỗ của A Uyển quấn quýt một hồi, mới lưu luyến không rời mà ra về.
Hắn bây giờ còn nhỏ tuổi, đến phủ tìm A Uyển chơi đùa cũng không có vấn
đề gì, nếu sau này lớn hơn một chút, thì cho dù hai người có hôn ước,
cũng sẽ bị người đời bàn tán, đến lúc đó hắn sẽ không thể tự do ra vào
sân của A Uyển sân như vậy nữa, cho nên trong khoảng thời gian này, tất
nhiên Vệ Huyên muốn nắm lấy mọi thời cơ có thể đến đây.
Sau khi rời khỏi phủ Trưởng công chúa Khang Nghi, Vệ Huyên cũng không
trở về phủ ngay, mà là nói với người phu xe: "Đi tiểu Thường Sơn "
Phu xe dạ, liền giương roi lên.
Lúc Vệ Huyên ngồi ở trên xe ngựa, nhấc màn xe ngựa lên làn gió xuân hơi
lạnh ùa vào khoang xa, đúng lúc thấy xe ngựa của phủ Trưởng công chúa
Khang Bình phủ đi ngang qua, hắn nhấc màn xe lên nhìn, phát hiện kia cỗ
kiệu kia đang đi về hướng phủ Trưởng công chúa Khang Nghi, lông mày hắn
hơi nhăn lại, không biết người ngồi trong xe ngựa này của Trưởng công
chúa Khang Nghi phủ là tỷ muội nhà họ Mạnh hay là Mạnh Phong.
Đối với Mạnh Phong, Vệ Huyên mặc dù cũng có chút ý kiến, nhưng là lại
không có cừu hận giống như đối với Vệ Quân. Nhắc tới Mạnh Phong hắn cũng là một người đáng thương, hắn là con trưởng của Trưởng công chúa Khang
Bình, có một vị mẫu thân có thân phận tôn quý, từ khi ra đời hắn đã ngậm thìa vàng mà lớn lên, trời sanh tính tình hào sảng không câu nệ, trong
năm sông bốn bể kết giao được không ít bằng hữu, trời sanh tướng mạo
tuấn mỹ, một đôi mắt hoa đào càng câu người, lại có lòng hăng hái cùng
tính tình cùng ưu nhã phong độ, nên có rất ít nữ nhân có thể kháng cự
lại mị lực của hắn.
Tam công chúa coi hắn như là vật trong túi của mình, vì lấy được hắn,
không tiếc trừ đi địch nhân giở mọi thủ đoạn, trong ba tỷ muội Mạnh phủ
thì có hai tỷ muội không chịu gặp gỡ Tam công chúa, mà A Uyển lại có
giao hảo cùng tỷ muội Mạnh gia, nên cũng có giao hảo cùng Mạnh Phong, vì như vậy nên trở thành cái đinh trong mắt Tam công chúa.
Tam công chúa vẫn cho rằng, Mạnh Phong không thể tiếp nhận nàng, đều là
do hắn có tình cảm với thanh mai trúc mã của hắn là A Uyển, nên nghĩ
trăm phương nghìn cách đề nhăm loại trừ A Uyển, không từ thủ đoạn ám hại Phu thê Trưởng công chúa Khang Nghi làm hai người cùng lúc bỏ mình.
Vệ Huyên hơi nhắm mắt, hắn nhẹ nhàng gõ gõ bắp đùi, hồi tưởng lại sự
việc diễn ra kiếp trước, phát hiện trong đó còn có chuyện mờ ám chứ
không chỉ đơn giản như vậy. Đáng tiếc lúc ấy hắn ở biên cảnh không đi tự tìm hiểu được, cho người điều tra cũng không tra được nhiều lắm, lúc ấy hắn bài bố thế lực ở lại trong kinh loại trừ được Tam công chúa cùng
Ngũ hoàng tử, cũng gây không ít phiền toái cho Tam hoàng tử thêm xong
liền tử trận ở trong cuộc chiến đó.
Lộ Bình cũng cùng ngồi trong xe liếc nhìn hắn một cái, thấy chủ tử lại
đang rơi vào trầm tư, liền yên lặng quỳ ở một bên không lên tiếng.