Mới vừa tiễn Vệ Huyên xong, phu thê Trưởng công chúa Khang Nghi liền nghe thấy tỷ muội Mạnh gia tới.
Người tới là Mạnh Tự cùng Mạnh Vân, mùa thu năm nay Mạnh Xúc sẽ phải lấy chồng, cho nên Trưởng công chúa Khang Bình cũng không cho nàng ra cửa
thường xuyên.
"Dì, hôm nay A Uyển thế nào rồi? Có khá hơn chút không?" Mạnh Tự hấp ta
hấp tấp chạy đến trước mặt Trưởng công chúa Khang Nghi, "Bây giờ tỷ ấy
có tỉnh không? Chúng con có thể đến thăm đường tỷ một chút được không?"
Trưởng công chúa Khang Nghi cười nói: "Dĩ nhiên là có thể, nhưng vừa nãy Huyên Nhi có tới, A Uyển lại vừa uống thuốc, sợ rằng rất nhanh sẽ muốn
nghỉ ngơi."
Mạnh Tự hiểu chuyện nói: "Con biết, chúng con chỉ đi nói mấy câu với A
Uyển rồi sẽ đi dì yên tâm, hôm nay con sẽ không nhiều lời cùng A Uyển,
chờ sau này tỷ ấy khỏe rồi, con sẽ nói với tỷ ấy thật lâu." nàng nhao
nhao muốn thử, nàng chỉ ước gì có thể ở cùng một chỗ với A Uyển thật dài thật lâu để có thể nói chuyện mới đúng, rất hiếm người cho dù nàng nói
bao lâu cũng không khó chịu mà bảo nàng câm miệng, được nói chuyện thật
là hạnh phúc.
Trưởng công chúa Khang Nghi: "…." còn không muốn đi? A Uyển nhà bà đã đủ an tĩnh, nếu như nghe một người luyên thuyên nói cả một buổi sáng cũng
không mở miệng nói một tiếng, đây chẳng phải là càng trở lên an tĩnh hơn sao?
Mạnh Vân đưa tay véo khuôn mặt của tiểu muội muội một cái, bình tĩnh
nói: "Thân thể của A Uyển đang không khỏe, muội không được nói huyên
thuyên với muội ấy, A Uyển cần phải được nghỉ ngơi nhiều, như vậy thân
thể mới có thể mau khỏe lên."
Trưởng công chúa Khang Nghi tán thưởng nhìn Mạnh Vân, cảm thấy đứa nhỏ
này mặc dù bình thường có lúc hơi lãnh đạm một chút, nhưng thật ra thì
cũng là một hài tử thông minh hiểu chuyện, bất quá nếu nàng cười nhiều
hơn một chút thì sẽ tốt hơn.
Sau khi tỷ muội Mạnh gia nói cùng Trưởng công chúa Khang Nghi mấy câu
liền đi Tư An viện, trên đường Mạnh Tự nói: "Nhị tỷ tỷ, muội đã nói rồi, chiếc xe ngựa mới vừa rồi nhìn thấy nhất định là Huyên biểu ca, không
biết đại ma Vương hôm nay lại tới đưa cho A Uyển thứ gì tốt gì nhỉ Nhị
tỷ tỷ, Huyên biểu ca mặc dù hung dữ chút, nhưng lại đối sử rất tốt với A Uyển, hắn đưa cho A Uyển rất nhiều thứ tốt, muội nhìn thấy cũng thấy
thèm, đáng tiếc đại ma Vương thật là hung dữ, muội cũng không dám mơ
tưởng nha, nhưng tại sao lại không có người đưa những thứ như vậy cho
muội vậy?"
"Được rồi!" Mạnh Vân cắt đứt những lời lải nhải không dứt của nàng lại,
"Chỉ cần muội nhớ kỹ, hắn là một đại ma Vương, ngoại trừ A Uyển người
nào cũng sẽ không để ở trong mắt, nếu như muội chọc vào vảy ngược của
hắn, muội tuyệt đối sẽ bị hắn biến thành thịt xiên nướng cho chó ăn, cho nên ngàn vạn lần chớ đi chọc hắn, về phần hắn đối tốt với A Uyển, muội
cũng không cần thấy hâm mộ, sau này cũng sẽ có một người nam tử đối tốt
với muội như vậy."
Mạnh Tự chớp đôi mắt to đen nhánh, nhìn về phía Nhị tỷ tỷ nàng, dùng một giọng nói nhẹ nhàng hỏi, "Cũng sẽ có người sẽ đối tốt với Đại tỷ tỷ
cùng Nhị tỷ tỷ như vậy chứ?"
"Sẽ có."
"Nếu như người kia không như vậy?"
"Làm thịt hắn!"
" kia … kia…kia…kia…đến lúc đó muội khuyên bọn họ đối xử tốt với các tỷ được rồi." Mạnh Tự ở một bên run rẩy nhỏ giọng nói.
Mạnh Vân nhàn nhạt gật đầu, bình tĩnh dắt muội muội vào Tư An viện, căn
bản không thèm để ý đến đám nha hoàn đang đi theo sau cũng đang rùng
mình giống vậy, vừa run run vừa theo sát phía sau.
A Uyển còn chưa ngủ lại, nghe nói tỷ muội Mạnh gia qua phủ đến thăm
nàng, trên mặt nàng cũng lộ ra dáng vẻ tươi cười, lúc thấy tiểu cô nương Mạnh Tự đang run rẩy nhào tới, vội vàng đỡ nàng lại hỏi: "A Tự sao
thế?" Theo bản năng nàng nhìn về phía Mạnh Vân, chẳng lẽ vị nhị biểu tỷ
này lại đang hù dọa tiểu cô nương kia?
Mấy ngày nay tiếp xúc cùng tỷ đệ Mạnh gia, A Uyển cũng đã tương đối hiểu tính cách bọn họ không sai biệt lắm, nàng cảm thấy tỷ đệ Mạnh gia chung sống thật thú vị, bọn họ ai cũng thích khi dễ muội muội nhỏ nhất Mạnh
Tự, nhưng cũng không chịu nổi tiểu muội muội này nói huyên thuyên, cho
nên rất thích dọa nạt nàng, trong đó có thê nói người có uy lực nhất là
Mạnh Vân, đại khái cái đó cũng liên quan tời việc bình thường nàng thích biểu hiện cái ngữ điệu bình tĩnh lạnh lùng đó, có lúc quá bình tĩnh sẽ
khiến cho người ta có một loại cảm giác quỷ dị, khiến cho mọi người
không nhịn được sẽ rùng mình.
Dĩ nhiên, trong đó không bao gồm người ôn nhu hiền hòa sẽ không bắt nạt
người khác như Mạnh Xúc, đó mới chính là một người nữ tử ôn nhu như mặt
nước.
"Không có gì! A Uyển, bây giờ tỷ thế nào rồi? Đầu còn nóng không?" Mạnh Tự nói xong sẽ phải kề sát nàng sờ mặt nàng một cái.
A Uyển sợ nàng sẽ lây bệnh của mình, nên không thể để cho nàng dựa vào
mình quá gần, vội vàng đẩy nàng ra xa một chút, lúc tiểu cô nương kia
vẫn đang muốn sán lại gần, Mạnh Vân liền đi tới kéo tiểu muội muội ra,
sau đó ngồi bên người A Uyển sờ trán nàng một cái, xem xét sắc mặt của
nàng, nói: "Còn hơi sốt nhẹ, muội phải nghỉ ngơi thật tốt, rất nhanh sẽ
hết bệnh."
A Uyển hướng nàng cười nói: "Thái y cũng nói như vậy "
"Nhị tỷ tỷ, muội cũng phải sờ!"
Mạnh Vân quay đầu nhìn về phía nàng, thần sắc thật bình tĩnh hỏi, "Muội cũng phải sờ?"
"Không cần, muội nhìn một cái là được rồi." Mạnh Tự rất ngoan ngoãn lui sang một bên, không dám nhắc lại yêu cầu của mình.
Mạnh Vân vỗ vỗ đầu của nàng tán thưởng nói tiếng ngoan, lại nói cùng A
Uyển: "Sau khi qua tháng ba thời tiết sẽ ấm hơn, chờ đến tháng tư ngày
phật đản, chúng ta cùng nhau đi chùa cầu phúc."
"Được."
Cùng A Uyển nói một hồi, sợ ảnh hưởng đến thời gian nghỉ ngơi của nàng, Tỷ đệ Mạnh gia rất nhanh liền cáo từ rời đi
Nhưng trước khi rời đi, Mạnh Tự sán tới bên cạnh A Uyển nói: "A Uyển, ta nghe Huyên biểu ca nói, khi thời tiết ấm áp hơn, hắn sẽ phải đưa hai
con ngỗng trắng lớn tới cho tỷ
giải buồn, ta chưa từng thấy qua ngỗng
trắng lớn đâu, đến lúc đó tỷ kêu muội tới xem được không?"
"Được, chờ khi hắn đưa ngỗng tới, tỷ sẽ thông báo cho muội." A Uyển rất dứt khoát gật đầu
Mạnh Tự rốt cuộc thỏa mãn cùng tỷ tỷ rời đi.
Nhìn theo bóng dáng tỷ đệ Mạnh gia rời đi, A Uyển lắng nghe âm thanh
từng giọt từng giọt nước rơi ở bên ngoài, không nhịn được có chút hâm mộ thân thể khỏe mạnh của các nàng cả hai kiếp nàng đều bị bệnh phải giam
mình ở trong phòng, thật ra thì nàng thật sự rất hâm mộ những người có
thể tự do tự tại chạy nhảy chơi đùa dưới ánh mặt trời, cho nên kiếp này
nàng cũng phải cố gắng điều dưỡng thân thể thật tốt, thân thể này không
có bệnh tim, chẳng qua là sinh ra thân thể có chút yếu ớt nhưng tổng thể rất tốt.
Tưởng tượng một chút về tương lai tốt đẹp, A Uyển rốt cuộc cũng mang
theo nụ cười để cho nha hoàn hầu hạ đi nghỉ ngơi, chỉ chốc lát sau vì
công hiệu của thuốc mà nàng tiến vào giấc ngủ.
Trong lúc Trưởng công chúa Khang Nghi tới kiểm tra, ngồi xuống trước
giường sờ trán của nàng một cái, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn gầy yếu của nữ
nhi, lăng lăng thất thần, cho đến khi trượng phu đi vào, ngồi xuống bên
cạnh bà cùng nhau nhìn ngắm nữ nhi đang nằm trên giường, lúc này bà mới
phục hồi lại tinh thần, phát hiện lệ đã thấm ướt hai gò má.
"A viện, đừng khóc" La Diệp cầm khăn tay lau nước mắt cho bà, nhẹ nhàng
nói: "Có con nối dòng hay không không phải là việc chúng ta có thể tự
quyết định, ta cũng không bắt ép nàng nếu như nàng không thích nhận con
thừa tự, vậy chúng ta không nhận con thừa tự nữa."
Trưởng công chúa Khang Nghi dùng khăn tay che mặt, giọng nói buồn buồn,
"Thiếp cũng không phải buồn vì chuyện nhận con thừa tự, chẳng qua là
trong lòng thiếp cảm thấy áy náy, không cách nào sinh thêm một đứa bé
cho chàng, khiến cho chàng bị người ta cười nhạo tương lai lúc về già
không có con cái chăm sóc trước lúc lâm chung, khiến chàng chỉ có thể từ trong tộc chọn một đứa nhận làm con thừa tự."
Trong mắt của mọi người thời đại này, chỉ có nhi tử tài năng mới được
coi là có hậu, nữ nhi sớm muộn gì cũng phải lập gia đình, nữ nhi không
được coi là con cháu, La Diệp cùng thê tử phu thê tình thâm, tính tình
của ông ngây thơ lại hay làm theo cảm tính, nên có một vài suy nghĩ khác với những nam nhân trong thời đại này, không thích sinh con cùng những
nữ nhân khác, không phải người ông yêu sinh hài tử cho ông, vậy ông muốn làm gì?
Thái độ này của La Diệp, không ai thay đổi được, cộng thêm lúc trước khi Trưởng công chúa Khang Nghi sinh A Uyển đã làm tổn thương thân thể sau
này không cách nào sinh tiếp được nên cũng coi như La Diệp đã tuyệt hậu.
Cho nên, mấy vị trưởng bối ở trong gia tộc đều nói sợ sau này ông không
có con nối dõi để chăm lo trước lúc lâm chung, sau khi chết sẽ không có
người tế bái chăm lo hương khói. Nên ông muốn nhận một đứa trẻ đến làm
con thừa tự, để chặn miệng của những người đó, tránh cho những người đó
ngày ngày đều đến ầm ĩ bên tai ông nhưng lúc nãy thấy thê tử ngồi ở
trước giường nữ nhi vô thanh vô thức khóc, trong lòng ông lại cảm thấy
áy náy, ông cho là hành động này của những người đó đã làm nàng tổn
thương, những lời nói nhàm chán đó đã làm cho nàng thương tâm.
Ở trong lòng La Diệp, thê tử là một người nữ tử rất nhu nhược hiền lành, cũng là bảo bối trong lòng của ông, làm sao lại để cho người khác năm
lần bảy lượt đến thuyết giáo chứ? Nghĩ như thế, trong lòng ông không
khỏi có chút tức giận.
"Nàng đừng suy nghĩ lung tung, nàng biết ta không thèm để ý đến chuyện
này, lại không phải do nàng không thể sinh, chẳng qua là do lúc nàng
sinh A Uyển đã tổn hại đến thân thể, ta không muốn thê tử của mình lại
mang thai lần nữa làm bị thương thân thể thì có gì sai đâu?" La Diệp ôm
bả vai của bà, dùng môi hôn giọt nước mắt đang chảy ướt gương mặt của
bà, "Đừng khóc nữa, nàng vừa khóc lòng ta liền khó chịu."
Trưởng công chúa Khang Nghi rưng rưng gật đầu, nức nở nói: "Có thể gả cho chàng, là may mắn kiếp trước ta tu luyện được."
"Nàng là công chúa, ta có thể lấy nàng mới may mắn kiếp trước ta đã tu
luyện được, nếu bằng sự khéo léo của nàng muốn gả cho người nào mà chả
được?" La Diệp cười nói, "Đừng buồn nữa, việc nhận con thừa tự, chúng ta chỉ là xem trước thôi, tùy ý nàng nếu như nàng thích, thì chúng ta đi
chọn một đứa nhỏ tới nuôi, nếu như nàng không thích, vậy liền thôi."