Đường Thẩm Yên nét mặt lo lắng, căng thẳng nói với nàng:" Ân nhi! Có một sự thật mọi người phải nói cho con biết."
Nàng nghiêng đầu, nhướng mày ánh mắt đầy sự thắc mắc hỏi bà:
" Là chuyện gì vậy mẫu thân?"
Đường Thẩm Yên hai tay nắm chặt lại, ấp úng nói:
" Thật ra...!Thật ra con không phải là con ruột của chúng ta."
Nàng trợn mắt nhìn mọi người đầy sự kinh ngạc, nàng không lầm chứ? Nàng trong lòng lo sợ, liếm môi của mình hỏi lại mẫu thân:" Mẫu thân! Người vừa nói gì vậy?"
Mẫu thân của nàng, khó chịu mặt mày nhăn nhó cố rặn từng chữ nói với nàng:
" Con không phải là con ruột của chúng ta, con được phụ thân con nhặt từ biên giới giữa Hán Chu và Tây Hạ."
Nàng đứng bật dậy người đứng không vững nàng muốn ngã khụy xuống hai hàng lệ nàng chảy xuống, nàng lắc đầu ánh mắt cùng vẻ mặt đầy sự đau đớn, không tin nàng quay người bỏ chạy thật nhanh vừa chạy nàng vừa khóc không ngừng.
Nàng đau khổ đi lang thang khắp nơi đến trời sáng, nàng thất thần vô hồn, A Tú cùng Vân Y tìm nàng khắp nơi nhìn thấy nàng về hai người liền vội chạy đến nét mặt lo lắng, Vân Y hỏi nàng:
" Hoàng tẩu! Tẩu đã đi đâu vậy? Tẩu làm mọi người lo lắng lắm đó."
Nàng vô hồn không chút phản ứng đi thẩn thờ như một người không hồn.
Đang đi trên cầu nàng chạm mặt với Bạch Tiên Mai, ả ta thỉnh an nàng, nàng vẫn không hề ngó ngoài