"Vết thương của Thác Bạt Thiên sao rồi?" Kỳ Ân nhìn Vân Y thắc mắc hỏi.
Vân Y cười nhẹ đáp:" Tẩu yên tâm huynh ấy không sao nhưng muội lại cảm thấy rất kì lạ."
Nàng khẽ nhướng mày, hiếu kỳ hỏi:"Kỳ lạ cái gì? Có chỗ nào kỳ lạ?"
Vân Y chân mày nhướng nhướng đáp:"Muội thấy hình như ngũ hoàng huynh thích tẩu?"
Kỳ Ân nghe nàng nói như vậy liền cau mày đánh vào vai Vân Y rồi nói:"Muội đang nói bậy cái gì vậy?"
A Tú nhìn nàng gật đầu nói với nàng:"Công chúa nói đúng đó tiểu thư, muội cũng nhìn ra được là ngũ hoàng tử thích người.
Nếu không thì ngài ấy đã không liều mạng bảo vệ người đâu, muội còn nghe nói trong lúc hôn mê ngài ấy đã liên tục gọi tên tiểu thư."
Nàng nghe thấy thế mắt liền trợn ngược, kinh ngạc không tin vào tai mình:"A Tú! Lời muội nói là thật sao?"
A Tú gật đầu, chớp mắt liên tục nàng mặt mày nhăn nhó, cẩn thận nhắc nhở:
"Chuyện này đừng nhắc đến nữa lỡ có ai nghe được sẽ hiểu lầm đó như vậy không hay đâu."
"Trời đã tối như vậy không biết đại hoàng tử có chuyện gì mà đại giá quan lâm đến đây?" Giọng nói hiện lên sự chán ghét không ưa chàng của Diệp Cảnh Tín.
Thác Bạt Thuận ngồi xuống, cười nhạt nói:"Tại sao nhạc phụ đại nhân lại xưng hô xa lạ như vậy chứ? Người hãy cứ gọi con là A Thuận là được rồi."
Đường Thẩm Yên lườm chàng, giọng nói chanh chua:"Không dám! Không dám! Dám hỏi đại hoàng tử đến đây là có chuyện gì?"
Chàng cười như không:"Tiểu tế nghe nói nhạc phụ đại nhân hiện đang nắm giữ trong tay bốn vạn quân có đúng vậy