Cung Huyền Nam tức giận bỏ kiếm xuống, quát lớn:"Nàng biết rõ ta không thể giết nàng."
Kỳ Ân gương mặt lạnh lùng, đôi mắt sắc lạnh:"Tại sao lại không thể chứ? Chỉ cần ngươi cầm kiếm đâm một nhát là xong, có gì mà không thể?"
Cung Huyền Nam tức tối nếu như hắn có thể đâm một nhát giết chết nàng thì hắn đã làm từ lâu rồi không cần đợi gì đến hôm nay, hắn quay người đi ra lệnh:
"Ngừng lại! Quay về Bích Thiên Sơn thôi."
Thanh Liễu cùng những người ở Bích Thiên Sơn kinh ngạc, sững sốt nhưng không dám nói gì chỉ có thể làm theo quay về Bích Thiên Sơn cùng với hắn.
Ngọc Cao Tuấn thở dài, khẽ lắc đầu:"Xem ra hắn đã thực sự động lòng với con rồi bây giờ cho dù con có nói thế nào, làm gì hắn thì hắn cũng sẽ không giết con đâu."
Những đệ tự ở Tuyết Linh Sơn bất ngờ, kinh ngạc bọn họ thật sự không thể ngờ được Cung Huyền Nam lại động lòng với nàng, Kỳ Ân lại càng không tin chuyện này, nàng cau mày tỏ vẻ không thích chuyện này:
"Con không tin là hắn sẽ không giết người độc ác như hắn chỉ cần làm quá giới hạn của hắn thì hắn chắc chắn sẽ không tha."
Ngọc Cao Tuấn lắc đầu nhẹ, xoa xoa đầu nàng giải thích cho nàng hiểu, biết:
" Con không biết là cả gia tộc của Cung Huyền Nam có một điểm đặc biệt là bất kể nam nữ nếu như là người trong gia tộc, chảy dòng máu của gia tộc một khi đã động lòng yêu ai đó thì sẽ yêu suốt cả cuộc đời này, mãi mãi không thay đổi và cũng sẽ không bao giờ giết chết người mình yêu."
Nàng thật không ngờ khi trên đời này lại có chuyện như thế, nàng không nói gì chỉ lẳng lặng đi vào trong phòng của Vân Y, Vân Y thấy nàng quay lại liền nhanh chóng hỏi:"Sao rồi? Tẩu và mọi người không sao chứ?"
Nàng lắc đầu, cười nhẹ:"Ta không sao, mọi người cũng không sao."
Bích Thiên Sơn
Thanh Liễu trong lòng khó chịu, bức tức hỏi:"Chủ thượng! Tại sao người lại rút về chứ? Chẳng lẽ người vì tình cảm của mình mà tha cho đám người ở Tuyết Linh Sơn sao?"
"Ngươi câm miệng lại cho ta, ta chưa hỏi tội ngươi về chuyện ngươi dám lén lút