Mục Cận Thần nhíu chặt mày, đó là món lúc mười mấy tuổi anh thích ăn nhất, cũng đã thay đổi không biết bao nhiêu năm rồi, chẳng biết tại sao, chị gái vẫn luôn nhớ anh thích ăn hai món ăn này, " Chị, bây giờ khẩu vị của em đã thanh đạm nhiều rồi, không nặng như vậy, những thứ này đều không cần chuẩn bị. Buổi tối hẹn Quân Tường và Mộ Bạch, chưa chắc sẽ về được.""Nhìn xem trí nhớ của chị nè, già rồi nên nhớ những món em thích ăn hồi cấp hai, Thần Nhi, sau khi lên đại học, số lần em về nhà ăn cơm càng ngày càng ít, một năm chị cũng không gặp em được mấy lần. Thôi, em đi gặp mấy đứa kia đi, em cũng đã lâu rồi không gặp bọn nó." Lời nói của Mục Chi Lam có chút không biết làm sao, ở trước mặt người em trai này, chị luôn thỏa hiệp không ranh giới cuối cùng.Từ nhỏ, tính tình của anh đã rất lãnh đạm, sống độc lập, có thể xem là bạn của anh cũng không tới mấy ngươi, năm đầu ngón tay cũng đếm đủ, cũng chỉ có mấy người kia mới hẹn được anh, tình nghĩa giữa bọn họ, chị cũng biết.Mục Cận Thần nghe vậy, động tác trên tay bỗng nhiên dừng lại, hai chân cũng đổi tư thế, dường như những năm nay, anh càng ngày càng ít gần gũi với cả nhà. Nhất là bắt đầu từ năm hai mươi tuổi, hai ông cụ trong nhà giao hết toàn quyền phát triển nghiệp vụ nước ngoài cho anh thì anh càng ngày càng ít thân thiết với gia đình hơn.Quốc tế Thần Vũ và sự nghiệp của Hải Ngoại Thần Vũ gần như không có quan hệ với nhau, báo cáo hàng năm cũng được hạch toán độc lập, vì vậy, cũng không nói chuyện về công việc sự nghiệp quá nhiều.Có phải anh quá lạnh lùng hay không? Những người này đều là máu mủ ruột thịt với anh, nhưng mà, thời gian anh bầu bạn ở bên cạnh bọn họ đã ít lại càng ít, anh thầm thở dài, nói, "Em sẽ về hơi muộn, cả nhà không cần chờ em, ngày mai em cùng cả nhà ăn sáng.""Được, vậy em làm đi, làm xong về nhà sớm." Mục Chi Lam luôn dịu dàng