Anh rể là nhân viên nhà nước, hàng năm không có ở thành phố S. Nhà cũ chỉ có ông chủ, Đại tiểu thư và cậu chủ nhỏ do Đại tiểu thư sinh ra, ông chủ cũng vô cùng thương cậu chủ, chẳng qua là sau sự kiện kia, giữa hai người dường như có khoảng cách, nhất là những năm gần đây nhất, thiếu gia là có thể không trở về thì không trở về, thường ngày cũng chỉ liên lạc với Đại tiểu thư là nhiều nhất.Khải Đông đi theo bên người thiếu gia hơn mười năm, biết những thứ này nên không hỏi, mệnh lệnh của thiếu gia, anh ta chỉ cần thi hành là được, trả lời một tiếng "Dạ", rồi xoay người đi ra ngoài.-Không biết bên cạnh mọi người có một đồng đảng kiêm bạn thân hay không, quen biết hơn mười năm, từ khi còn trong nhà trường đã cấu kết với nhau làm việc xấu, dù cho bạn đã ba ngày ba đêm không ngủ, một cú điện thoại của cô ấy, vô luận là lý do tào lao cỡ nào thì bạn cũng sẽ dứt khoát từ trong chăn bò ra khóc cùng cô ấy, cười cùng cô ấy, làm loạn cùng cô ấy, nổi điên cùng cô ấy. . .Đối với Cảnh Vô Song, Tô Nhiễm chính là người như vậy.Cảnh Vô Song trở lại nhà trọ ngủ bù một giấc đã đến gần tối, mới vừa rửa mặt chải đầu xong, thì nhận được điện thoại của Tô Nhiễm, bên đầu điện thoại kia là một giọng nữ cởi mở, tràn đầy sức sống, "Song Song, mau tới đây, hết sức khẩn cấp."Tính tình của Tô Nhiễm và Vô Song có thể nói khác biệt một trời một vực, Tô Nhiễm sôi động, nói gió là mưa, Vô Song tĩnh táo bình tĩnh, ngoài mềm trong cứng, rất khó tưởng tượng hai người có thể trở thành bạn tốt nhiều năm. Dùng câu nói của Tô Nhiễm để nói về bọn họ là không đánh nhau thì không quen biết, cùng nhau đối phó lưu manh tạo nên tình cảm cách mạng.Vô Song đã quen với tính tình của Tô Nhiễm, cô cầm điện thoại đi tới cửa sổ thủy tinh sát đất, kéo tấm rèm phía trên ra, không nhanh không chậm hỏi, "Xảy ra chuyện gì? Đi đâu?"Ngoài cửa sổ vẫn là một mảnh mờ mịt, mưa phùn cả