Trong thành Phù Lương, quả nhiên như lời Hoài Như Dục, có pho tượng tiên vương để cung phụng. Bá tánh trong thành ăn mặc tinh xảo hoa lệ hơn những bá tánh ngoài thành trì, nhưng vẫn theo phong cách Vũ Trạch, lộ liễu hết sức lớn mật.
Đội ngũ Đại Nghiệp đi theo sau đội ngũ Vũ Trạch, được dẫn vào nội thành Phù Lương—— quốc đô Phù Lương chia làm nội thành và ngoại thành. Nội thành là nơi vương cung cùng vương công quý tộc cư trú, ngoại thành là nơi bá tánh bình thường cư trú.
An Trường Kha và Tiêu Chỉ Quân được tôn sùng là khách quý vào vương cung đón gió tẩy trần. Yến hội đón gió đã được chuẩn bị xong, Hoài Như Dục cùng một chúng quan viên Vũ Trạch tiếp khách, sau khi rượu đủ cơm no, Hoài Như Dục mới phái người đưa bọn họ đến biệt uyển vương cung nghỉ ngơi.
Khi sắp rời đi, Hoài Như Dục mấy phen muốn nói lại thôi, nhìn An Trường Kha một lúc lâu, cuối cùng vẫn nói: “Hiện giờ Vương thất Vũ Trạch chỉ còn ta cùng với đệ đệ, nếu ngươi nguyện ý nhận tổ quy tông, hai ngày này ta sẽ lệnh nội thị chuẩn bị điển nghi phong công chúa. Một là thay tổ tiên bù đắp cho các ngươi, hai là nếu sau này thật sự lập ngươi làm vương trữ, cũng coi như thuận lý thành chương. Còn chuyện Nam Hải, có thể để lão phu nhân cùng An tiểu thư tiếp nhận, cùng nhau phân phong chính danh.”
“Không cần phiền toái như thế.” An Trường Kha nói: “Tiền nhân đã qua đời, hậu bối chúng ta vốn không có lập trường so đo việc năm đó. Nhưng nếu trước đây thánh sứ đến chết cũng không muốn về Vũ Trạch, chúng ta làm hậu bối, cũng nên tôn trọng lựa chọn của ngài ấy, mẫu thân và muội muội cũng muốn vậy. Còn việc vương trữ cũng không cần sốt ruột, nếu hành trình Nam Hải có thể bình an trở về, chỉ cần Vũ Trạch xưng thần với Đại Nghiệp là được, chuyện khác thì không cần.”
Nếu nàng nói như vậy, Hoài Như Dục cũng không nhắc lại việc này, chỉ nói: “Cũng được, tóm lại tất cả đều nghe ngươi. Ta đã cho người bố trí ổn thỏa biệt uyển, nếu không ở quen có thể nói với tổng quản biệt uyển, không cần khách khí. Ta rời quốc đô một thời gian, chồng chất nhiều chuyện phải xử lý. Hành trình Nam Hải cũng phải tận lực an bài thỏa đáng mới có thể xuất phát. Tạm thời định cuối tháng 8 ra biển. Trong thời gian này các ngươi hãy ở Phù Lương du ngoạn. Một ít bản thảo bút ký khác mà tiên vương cùng tổ phụ lưu lại, đều để ở bí khổ trong cung, nếu các ngươi cảm thấy hứng thú, có thể đến xem xét.”
An Trường Kha đồng ý, mới được thị nữ dẫn tới biệt uyển.
Biệt uyển đã quét tước sạch sẽ, tuy bên ngoài vẫn là phong cách mãnh liệt của Vũ Trạch, nhưng bên trong dựa theo Đại Nghiệp mà sắp xếp lại. Uông Dục chỉ huy nhân thủ, nhanh chóng sắp xếp rương hòm.
An Trường Kha cùng Tiêu Chỉ Quân ngồi trên giường trúc uống trà, từ cửa sổ lầu hai nhìn ra bên ngoài, có thể thấy tường cao cung điện trùng trùng cách đó không xa.
Hoài Thuật An vốn là người Đại Nghiệp, sau khi tới Vũ Trạch, cũng mang đến rất nhiều thói quen Đại Nghiệp. Tỷ như những đình đài lầu các tường đỏ ngói xanh ở vương cung.
Nhưng vì khí hậu Vũ Trạch khác biệt Đại Nghiệp, gần biển lại nóng bức ẩm ướt. Bởi vậy những cung điện này có rất nhiều biến hóa, trên cổ xưa trang trọng của Đại Nghiệp, hiện ra tia phong tình đặc trưng của dị vực.
Hơn nữa hạ nhân đi tới đi lui, vô cùng cảnh đẹp ý vui. Nếu không phải việc Giao Nhân Mộ treo trên đầu, ở Phù Lương một thời gian cũng là chuyện tốt.
“Khó trách trên dưới Vũ Trạch đều mặc ít thế.” An Trường Kha túm cổ áo, trên người nàng chỉ mặc một chiếc áo tơ lụa cực mỏng, gió thổi ở Vũ Trạch đều rất nóng bức, trường sam dính lấy người, dù có băng giám đặt trước mặt, người hầu quạt phía sau, vẫn rất khô nóng.
Không giống người Vũ Trạch, nam nữ đều lộ ra ít tay chân, tuy lúc đầu cảm thấy bất nhã, nhưng sau vài ngày ngây người ở Vũ Trạch, ngược lại cảm thấy cần thiết như vậy, nếu không những người bình thường không mặc nổi tơ lụa, đến đại hạ sẽ bị bịt đến bốc hơi.
Tiêu Chỉ Quân nhìn xiêm y trên người hầu Vũ Trạch, phía trên là một cái áo giống mã giáp, phía dưới là cái quần, ống quần được cuộn bó, chân đi giày tre. Bất luận nam nữ, phanh ra tới cổ, cổ tay cổ chân đều đeo trang sức vô cùng đẹp.
Nghe nói quý tộc Vũ Trạch dựa vào chất liệu trang sức trên người để phân biệt, người thường đeo các loại ma, bố, thiết, bạc. Quý tộc thì đeo kim ngọc đá quý ngà voi.
“Vừa rồi ta thấy rương trong phòng có loại xiêm y, Nhạ Nhạ muốn thử không?” Ánh mắt Tiêu Chỉ Quân do dự dừng trên người nàng, tưởng tượng thấy An Trường Kha mặc xiêm y đó. Làn da An Trường Kha trắng như sữa, dù là vàng hay ngọc, nàng mặc lên đều đẹp hết.
Tiêu Chỉ Quân vừa nói như vậy, An Trường Kha liền động tâm, chỉ là chưa chưa bao giờ mặc xiêm y thiếu vải trước mặt bao người, liền hơi ngượng ngùng.
Tiêu Chỉ Quân đã nhìn ra, liền giơ tay triệu Uông Dục đến phân phó: “Khí hậu Vũ Trạch nóng bức, chúng ta nhập gia tùy tục. Ngươi đi lấy xiêm y chuẩn bị cho Quân thượng tới đây, rồi đi tìm ít xiêm y bình thường ở Vũ Trạch, để tướng sĩ thị nữ bên ngoài thay, bảo bọn họ chú ý chút, tránh trúng nắng.”
Uông Dục lau mồ hôi trên trán, vui vẻ “vâng” một tiếng, liền vội vàng đi phân phó. Tới Vũ Trạch mấy ngày, không chỉ hai vị chủ tử không thích ứng, hạ nhân bọn họ cũng đều rất khó chịu. Nhưng chủ tử không mở miệng, bọn họ không dám tùy tiện đổi xiêm y của Vũ Trạch, chỉ có thể chịu đựng. Có Tiêu Chỉ Quân phân phó, bọn họ đều có thể khoan khoái một chút.
Không bao lâu, Uông Dục đã nâng xiêm y đến, tổng cộng hai bộ, An Trường Kha là bộ màu trắng dệt kim, Tiêu Chỉ Quân là bộ màu đen dệt kim. Hai bộ xiêm y đều chuẩn bị theo phẩm cấp chư hầu. An Trường Kha được người hầu hạ thay, lại mang kim sức vô cùng hoa lệ phức tạp, mới thấp thỏm mà đi ra ngoài.
Gian ngoài, Tiêu Chỉ Quân đã thay xong, nàng thay nhanh, không kiên nhẫn đeo những trang sức hoa lệ kia, chỉ đeo lắc tay ngà voi tượng trưng thân phận địa vị trên tay. Tuy không có trang sức tô điểm, nhưng mã giáp màu đen đơn giản cùng quần dài trái lại khiến nàng khoác lên một cỗ dã tính. Lộ ra cánh tay rắn chắc, màu da hơi ngăm, có loại khí khái khác hẳn nữ đế lạnh mặt.
An Trường Kha nhìn đến ngẩn ngơ, nghĩ đến sức mạnh giấu trên người này, lại hơi đỏ mặt nóng tai. Nàng không được tự nhiên mà kéo áo ngắn xuống, nói: “Ta xong rồi.”
Tiêu Chỉ Quân vốn tùy ý ngồi, khi nhìn thấy nàng ra hơi thả lỏng thân thể rồi ngồi thẳng. Ánh mắt lưu luyến dừng trên người nàng, cười nói: “Nhạ Nhạ mặc rất đẹp.”
Làn da trắng cùng kim sức hoa lệ làm nổi bật, có loại diễm lệ không nói nên lời. Tiêu Chỉ Quân cảm thấy…… giống như yêu hồ trong thoại bản đi ra.
Bình lui tất cả người hầu, Tiêu Chỉ Quân đến gần nàng, thấp giọng nói: “Ta có chút hối hận để nàng mặc thế này ra ngoài.”
An Trường Kha khụ một tiếng, hơi bực mà trừng nàng, nói: “Mặc thế này mát.”
Tiêu Chỉ Quân cười, dẫn nàng ra ngoài: “Thôi, cùng lắm thì ai dám nhìn nhiều, trẫm sẽ móc mắt người đó ra.”
An Trường Kha bị nàng chọc cười, được nàng dẫn ra cửa biệt uyển mới nói: “Chúng ta sẽ đi đâu?”
“Không đi chỗ nào cả, đi xung quanh một chút.” Tiêu Chỉ Quân quay đầu cười nói: “Không phải trước nay Nhạ Nhạ rất hâm mộ những người chu du khắp nơi sao? Nếu giờ tới Vũ Trạch, nên lĩnh hội phong tình một chút. Chuyện khác cũng không gấp được, không bằng tạm thời vứt sau đầu.”
Tiêu Chỉ Quân nện bước trầm ổn, bàn tay ấm áp hữu lực, An Trường Kha cũng cong mắt: “Được, chúng ta đi xem voi. Nghe nói Vũ Trạch có voi lớn lắm.”
An Trường Kha chỉ thấy voi qua du ký, nghe nói còn có người huấn luyện voi rất kỳ lạ, có thể cưỡi voi đi lại, vô cùng uy phong. Một đường đến đây, hai người vẫn chưa gặp qua, đi đường dò hỏi, mới biết voi trân quý, chỉ có vương công quý tộc mới có thể thuần dưỡng.
Phấn khởi mà đến, mất hứng mà về. An Trường Kha khó tránh thất vọng. Đang chuẩn bị đi hỏi Hoài Như Dục có voi thuần dưỡng không, liền nghe bên cạnh có giọng nói: “Nhà ta nuôi voi, tiểu cô nương muốn đi xem không?”
An Trường Kha quay đầu lại, thấy người nói chuyện là nam tử tuổi trẻ tầm hai mươi mấy, mặc một thân xiêm y màu sắc rực rỡ, cổ tay đeo đầy trang sức vàng ngọc, tướng mạo không tồi, nhưng cười lên không khác con hoa khổng tước.
Nhìn ăn mặc của đối phương, thân phận không phú cũng quý. An Trường Kha liền khách khí xin thôi: “Đa tạ ý tốt, bằng hữu của bọn ta có nuôi, bọn ta đi hỏi bằng hữu.”
Hoa khổng tước lại tiến lên hai bước, cười nói rất nhiệt tình: “Hai vị không phải nhân sĩ Vũ Trạch phải không? Để ta nghĩ xem, nghe nói gần đây sứ đoàn Đại Nghiệp tới chơi, các ngươi chính là người Đại Nghiệp? Xưa nay Vũ Trạch nhiệt tình hiếu khách, hai vị lại là mỹ nhân hiếm có, thật sự không cần khách khí với ta.”
Mỹ nhân hiếm có…… An Trường Kha theo bản năng nghiêng mặt nhìn Tiêu Chỉ Quân, tuy nói tướng mạo Tiêu Chỉ Qua quả thật thanh tú giữa nam và nữ, nhưng chưa từng có người đặt từ “Mỹ nhân” lên người nàng.
Quả nhiên Tiêu Chỉ Quân đen mặt, ánh mắt lạnh lùng liếc hắn: “Không cần.”
Nói xong nắm tay An Trường Kha xoay người đi nơi khác. An Trường Kha đi theo nàng mấy bước, mới buồn cười, ánh mắt nhìn quét nàng từ trên xuống dưới, học điệu nói của hoa khổng tước: “Quả nhiên là mỹ nhân hiếm có, mỹ nhân có bằng lòng uống ly rượu với ta không?”
Ánh mắt Tiêu Chỉ Quân trầm xuống, nhìn hẻm nhỏ bên cạnh, đẩy nàng vào trong hẻm nhỏ ấn lên tường, cắn lên môi nàng: “Đây là tiền rượu ứng trước, Nhạ Nhạ còn muốn uống cái gì?”
Bản năng phát hiện đề tài này có chút nguy hiểm, An Trường Kha ho khan một tiếng đẩy người ra, nhấp môi đứng đắn nói: “Thôi, ta không muốn uống rượu nữa. Còn chưa dạo xong con đường này, không bằng tiếp tục đi.”
Tiêu Chỉ Quân híp mắt cười, giơ tay nhéo thịt sau tai nàng, thấp giọng hỏi: “Không nháo nữa?”
Da đầu An Trường Kha tê rần, tránh tay Tiêu Chỉ Quân đi ra đường, miệng còn thúc giục nói: “Đi thôi.”
Hai người đi dạo trên đường hồi lâu, đến lúc trời chạng vạng, mới có người tìm mời bọn họ. Nói là Dục Vương về Phù Lương, vương thượng bày gia yến, mời bọn họ đi dự tiệc. Lúc trước An Trường Kha nghe nói Hoài Như Dục vô cùng nghiêm khắc với đệ đệ, Dục Vương sợ huynh trưởng, sợ tới mức cũng không dám về Phù Lương. Nhưng thấy Hoài Như Dục lấy thân phận Dục Vương đến Nghiệp Kinh, người về lại bày gia yến, xem chừng đồn đãi không phải thật.
An Trường Kha tò mò Hoài Như Thiện, liền dự tiệc với Tiêu Chỉ Quân.
Gia yến chỉ có bốn người, cũng không long trọng. So với tiệc đón gió buổi sáng còn đơn giản hơn nhiều. An Trường Kha cùng Tiêu Chỉ Quân được người dẫn đến nội điện, còn chưa tới cửa đã nghe thấy một giọng nam quen thuộc truyền ra: “Ca, hôm nay đệ gặp hai mỹ