Thời gian đã không còn sớm, ba người thương nghị xong chuyến đi Nam Hải, liền chuẩn bị đi nghỉ ngơi, ai ngờ vừa quay đầu lại thấy Hoài Như Thiện vẫn không nói chuyện đột nhiên dẩu mông, tay cầm giá nến, rất nhanh bò lên án kỷ. Hai bức tranh giống nhau như đúc được hắn đặt chồng lên.
Hoài Như Dục giật mày, đạp một cước lên mông hắn: "Đệ đang làm cái gì? Cẩn thận nến!"
"Ối, đừng chạm vào đệ." Hoài Như Thiện quay người ngồi dậy, giơ cao bức tranh đắc ý nói: "Lần này huynh không đưa đệ đi Nam Hải cũng không được."
"Đệ phát hiện cái gì?" Hoài Như Dục nhíu mày.
"Hẳn là bản đồ Giao Nhân Mộ." Hoài Như Thiện nói.
"Để ta xem." Hoài Như Dục nói rồi duỗi tay muốn lấy tranh, Hoài Như Thiện lại đột nhiên lui ra sau, nâng cằm nói: "Đưa đệ đi cùng, bằng không đệ đưa cho huynh, huynh cũng không biết xem."
Hoài Như Dục bất thiện nhìn hắn, Hoài Như Thiện tức khắc có chút kinh sợ, động bước chân ra sau An Trường Kha né tránh, không phục mà lẩm bẩm: "Đệ không phải trẻ con. Đệ hiểu rõ bản đồ, huynh không đưa đệ theo, đệ cũng có thể tự tìm thuyền ra biển, không chừng còn nhanh hơn huynh."
Nói xong lại cảm thấy bản thân thế đơn lực cô, chọc An Trường Kha nói: "Biểu muội cảm thấy ta nói đúng không?"
An Trường Kha cho hắn một vẻ mặt thương mà không giúp gì được.
Hoài Như Dục nhìn hắn lúc lâu, bỗng thở dài nói: "Đệ muốn đi thì đi. Rốt cuộc trên tranh có cái gì?"
Không nghĩ lần này đơn giản như thế, Hoài Như Thiện ngẩn ngơ, sau đó phản ứng lại, nghiêm mặt đặt hai bức tranh chồng lên nhau trước ánh nến: "Mọi người xem, chính là cái này."
Dưới ánh nến, trên hai bức tranh trùng điệp, loáng thoáng hiện ra hình dáng nhàn nhạt.
"Nếu chỉ có một bức họa, dưới ánh nến không thể nhìn ra." Hoài Như Thiện lấy một bức tranh ra, quả nhiên không thấy hình dáng nhàn nhạt kia nữa. Hắn đưa bức tranh cho Hoài Như Dục, bảo Hoài Như Dục giơ lên, mình thì tìm giấy bút đến, vừa vẽ vừa giải thích: "Trước đây ta du ngoạn khắp nơi, từng gặp kỹ thuật này. Lấy thuốc màu đặc chế, viết chữ rồi hong khô trong chốc lát sẽ biến mất, nếu muốn thấy chữ trên giấy, cần phải đặt trước ánh nến, chữ viết sẽ hiện ra."
Hắn vốn chỉ tò mò thử một lần, lúc đầu chỉ có một bức họa, không phát hiện chỗ đặc biệt. Nhưng trong lúc vô tình hắn đặt hai bức tranh lên nhau, ánh nến chiếu đến hai bức tranh, lại mơ hồ hiện ra hình dáng mờ mờ.
"Hai bức tranh này hẳn cao siêu hơn thứ ta thấy, hình vẽ rất nhạt, cần đặt lên nhau mới có thể thấy rõ." hắn chỉ vào hình vẽ trên giấy: "Hình dáng này, nhìn giống dư đồ của Vũ Trạch cùng hải đồ lân cận. Xem nơi này, nơi này là thành Gia Ý. Phía nam thành Gia Ý đó là vùng biển Nam Hải. Hướng chính nam vùng biển, hẳn chính là Giao Nhân Mộ......"
"...... Có lẽ sóng nước này chính là hướng chảy của hải lưu, chỉ cần tránh những hải lưu chảy ngược, hẳn là có thể tới gần Giao Nhân Mộ, chẳng qua xung quanh Giao Nhân Mộ còn vẽ một vòng đen, không biết là thứ gì." Ba người khác lại gần nhìn, cũng không nhìn ra nguyên cớ. Chẳng qua dựa theo suy đoán thông thường, đại để là ít thứ phòng ngự.
"Nếu không đoán ra, vậy chỉ có thể tùy cơ ứng biến." An Trường Kha nói.
Tiêu Chỉ Quân gật đầu tán đồng, nhìn Hoài Như Thiện nói: "Ngươi rất quen thuộc hải đồ cùng dư đồ." Vốn tưởng chỉ là tên ăn chơi được huynh trưởng che chở, không ngờ cũng có chút bản lĩnh, ít nhất không đơn thuần ngu ngốc như vẻ ngoài.
Hoài Như Thiện cười hí hí hai tiếng, sau đó lại nhận được tầm mắt nặng trĩu của Hoài Như Dục, cũng không biết đang giải thích với ai: "Hàng năm ta ra ngoài, ta đều đã đi từ Vũ Trạch tới hải vực. Mỗi chỗ ta đều sẽ vẽ lại dư đồ, tự nhiên quen thuộc."
Hoài Như Dục cười một tiếng, cũng không tiếp tục đề tài này, chỉ nói với hai người An Trường Kha: "Sắc trời không còn sớm, hôm nay nghỉ ngơi trước đi. Việc bức tranh để mai lại nghị, ta sẽ sai người đi chọn mấy lão thuyền biết xem hải lưu."
Hôm nay An Trường Kha đã xem nhiều sách, thực sự cũng mệt mỏi. Thuận tiện cáo từ rời đi. Hoài Như Thiện ở sau nàng cũng muốn chạy, phía sau lại truyền đến thanh âm nghiến răng nghiến lợi của Hoài Như Dục: "A Thiện, đệ ở lại."
"......" Hoài Như Thiện cứng chân, ánh mắt ai oán mà nhìn bóng dáng An Trường Kha. An Trường Kha không cảm thấy, rời đi với Tiêu Chỉ Quân.
***
Từ đó đến mấy ngày sau, An Trường Kha cùng Tiêu Chỉ Quân tiếp tục đến bí khố xem điển tịch. Hoài Như Thiện đã được ca hắn cho phép, vui vẻ đi theo. Chẳng qua hắn không có kiên nhẫn, xem mấy quyển bút ký liền chán, tìm những tin đồn về tộc Giao Nhân tới xem.
Hơn nữa hắn còn nhiều chuyện ồn ào, An Trường Kha cùng Tiêu Chỉ Quân tới, hai người một bình trà, hai đĩa điểm tâm có thể ứng phó một ngày. Sau khi Hoài Như Thiện tới, vừa muốn trà ngon vừa muốn đủ loại điểm tâm, hai người giữ cửa không nghe thấy, hắn liền bảo thị tòng của Hoài Như Dục tới đưa. Vừa ăn điểm tâm vừa đọc sách, thấy ghi chép hiếm lạ còn ngạc nhiên một phen.
Chốc lát gào "Giao tiêu do tộc Giao Nhân dệt có thể đao thương bất nhập".
Chốc lát lại hít một hơi "Sau khi tộc Giao Nhân xuống biển hai chân sẽ biến thành đuôi cá", nói xong còn nhìn trộm chân An Trường Kha: "Muội cũng sẽ biến ra đuôi cá sao?"
"......" An Trường Kha cười nói với hắn: "Nếu không phải nể mặt mũi của voi với khổng tước trắng, nhất định ta sẽ đá huynh ra ngoài." Cuối cùng nàng cũng hiểu vì sao Hoài Như Dục và hắn không nói được mấy câu liền bắt đầu mặt nặng mặt nhẹ, hiện tại xem ra là do Hoài Như Thiện quá ồn ào.
Hoài Như Thiện: "......"
Có vẻ sợ bị đá ra ngoài, cuối cùng thành thành thật thật xem sách. Chờ bọn họ xem xong thư tịch cùng bút kí trong bí khổ, thời gian đã tới hạ tuần tháng 8. Cùng lúc đó, Hoài Như Dục đã xử lý xong chính sự, đồng thời lệnh đại thần tâm phúc thay xử lý chính sự. Giống An Trường Kha với Tiêu Chỉ Quân, cũng âm thầm chọn người thừa kế, để lại di chỉ. Nếu Hoài Như Thiện không đi, di chỉ này sẽ để lại cho hắn. Nhưng hắn sống chết muốn đi theo, Hoài Như Dục chỉ có thể chọn người thừa kế khác để ngừa vạn nhất.
Trừ đó ra, hắn còn trưng dụng mười thuyền biển. Mười thuyền biển này hàng năm lui tới với các nước ngoài biển, bởi vì bốc xếp và vận chuyển hàng hóa, kiến tạo cũng rất lớn rất rắn chắc. Dùng cho hành trình Nam Hải rất tốt.
Mười chiếc thuyền biển, trên mỗi thuyền bố