Đêm nay An Trường Kha cũng ngủ được một giấc ngon lành. Đã nhiều ngày đi đường mệt nhọc lại lo lắng tình hình Nhạn Châu, cơ bản đều ít ngủ, ngẫu nhiên ngủ lại mơ thấy tình huống đời trước, thường xuyên nửa đêm bừng tỉnh, An Trường Kha cả người lẫn tinh thần đều căng chặt.
Cho đến lúc nhìn thấy Tiêu Chỉ Quân, xác nhận Nhạn Châu đều tốt, nàng mới thả lỏng.
Giờ Tiêu Chỉ Quân ôm lấy nàng, nghe thấy tiếng trái tim Tiêu Chỉ Quân đập theo quy luật, tay chân cũng được sưởi ấm, An Trường Kha mới trầm lắng ngủ say.
Một giấc ngủ dậy, đã là giờ Tỵ. Đệm chăn bên cạnh đã lạnh, có lẽ Tiêu Chỉ Quân sớm thức dậy. Nhưng không biết bên chân nàng nhét một bình nước ấm khi nào, khó trách vẫn luôn ấm áp không cảm thấy lạnh.
Duỗi cái lưng lười, An Trường Kha thay xiêm y, An Thi không ở đây, nàng cũng không yếu ớt, tự bưng thau đồng chuẩn bị ra ngoài tìm nước, ai ngờ mới vừa đẩy cửa ra, liền thấy một binh lính không lớn tuổi canh giữ trước cửa, thấy nàng bưng thau đồng ra, vội vàng nhận lấy nói: "Để ta để ta, đồ rửa mặt đều ở nhĩ phòng, tướng quân cố ý phân phó."
Tiểu binh này rất khẩn trương, như sợ không hoàn thành nhiệm vụ tướng quân giao cho hắn, liên tục nói: "Tướng quân nói, trước khi chọn mua được hạ nhân trong phủ, bảo ta hầu hạ Công Chúa phi!"
An Trường Kha thấy tuổi tác hắn cũng không lớn, xụ mặt học ngữ khí giống hệt Tiêu Chỉ Quân, nhịn không được nở nụ cười, vừa đi đến nhĩ phòng vừa nói chuyện phiếm với hắn: "Ngươi tên gì? Bây giờ bao nhiêu tuổi mà đã tòng quân? Từng ra chiến trường chưa?"
"Ta tên Trần Túc. Năm nay mười bốn." Tiểu binh thấy nàng cười cười với mình, biểu tình cũng thân thiện, gương mặt hơi đỏ, sau đó ngẩng đầu có chút kiêu ngạo nói: "Từng ra chiến trường, ta còn giết hai người Bắc Địch cơ!"
An Trường Kha hơi kinh ngạc, Trần Túc thoạt nhìn nhỏ nhỏ gầy gầy, gương mặt còn mang theo ngây ngô của trẻ con, không ngờ vậy mà cũng có thể ra chiến trường giết địch. Nếu ở Nghiệp Kinh, đứa bé lớn từng này, hẳn ở học đường đọc sách.
Nhưng nhớ tới Tiêu Chỉ Quân nói, bá tánh Nhạn Châu luôn sống trong sự uy hiếp của người Bắc Địch, nhưng cảm thấy như vậy cũng khá tốt, ít nhất khi địch nhân đến, còn có năng lưng tự bảo vệ mình.
Thấy đứa bé này kiêu ngạo, An Trường Kha cũng không keo kiệt khen một câu: "Thật sao? Vậy cũng thật lợi hại."
Được nàng khen, Trần Túc có chút ngượng ngùng, gãi gãi đầu nói: "Nhưng sau đó tướng quân gặp ta, nói ta còn quá nhỏ, đợi ta lớn chút nữa rồi đi giết địch, liền đưa ta đến phủ tướng quân."
An Trường Kha nhớ hôm qua thấy binh lính khác trong phủ cũng không lớn, có vẻ đều được Tiêu Chỉ Quân điều qua đây. Nàng rũ mắt cười cười, cảm thấy mình lại phát hiện một ưu điểm của nữ nhân này.
Rõ ràng bản thân mười hai tuổi đã ra chiến trường, nhưng sẽ lặng lẽ điều mấy đứa nhỏ tuổi đến phủ mình. Vừa không đả kích nhiệt huyết của họ, lại khiến họ có chuyện mà làm.
Sau khi tới nhĩ phòng rửa mặt, Trần Túc lại bưng cháo đã hâm nóng và chút thức ăn tới phòng, không nhiều loại lắm, nhưng tinh xảo hơn hôm qua không ít, nếm thử, hương vị cũng tốt lên nhiều, nghĩ không phải đầu bếp hôm qua.
An Trường Kha giấu ngọt trong lòng, ăn xong mới hỏi Tiêu Chỉ Quân đi đâu.
Trần Túc không chắc chắn lắm nói: "Thường vào lúc này, tướng quân đều ở quân doanh." An Trường Kha nghĩ nghĩ, cảm thấy Tiêu Chỉ Quân không ít việc, liền tính muộn một chút sẽ đi tìm nàng, bản thân muốn đi dạo trong thành, nói một tiếng với Trần Túc, tìm Chu Hạc Lam ra cửa đi dạo với mình.
Lần này tới Nhạn Châu, đường xá xa xôi lại vội vàng, An Trường Kha để An Thi ở Nghiệp Kinh, để nàng và Thiết Hổ đến sau. Chỉ mang theo Chu Hạc Lam tới trước.
Hai người ra phủ tướng quân, cũng không đưa hộ vệ theo, đi dạo một vòng trên đường lớn. Phong thổ Nhạn Châu khác Nghiệp Kinh rất lớn. Theo Chu Hạc Lam nói, trái lại không khác Tây Khương lắm.
Bởi vì hôm qua Tiêu Chỉ Quân tự mình đánh lùi Đại Kim Ô Vương Hô Duyên Huân, bởi vậy hôm nay cửa hàng nào trong thành cũng mở, còn có ít sạp nhỏ, bày ở ven đường, cảnh tượng cũng có chút náo nhiệt.
Các bá tánh hôm qua gặp được An Trường Kha, lúc này nhận ra, đều sẽ thiện ý mà chào hỏi nàng. An Trường Kha cũng hiền lành tươi cười đáp lại.
Đi xem một đường, An Trường Kha phát hiện có không ít cửa hàng bán đồ cực kỳ rẻ, bao gồm ít ngọc thạch cùng đủ loại dầu cao vân vân. An Trường Kha tùy tay cầm lấy một cục đá xanh biếc, màu sắc cục đá này phổ biến, nhưng hình dạng hết sức khác thường, có nhỏ có lớn.
An Trường Kha hỏi giá, thế nhưng chỉ cần 30 văn tiền.
"Rẻ như vậy?" An Trường Kha kinh ngạc. Tuy nàng không hiểu ngọc thạch lắm, nhưng cũng có thể nhìn ra cục đá này không kém những trang sức phỉ thúy ngọc thạch ở Nghiệp Kinh.
"Loại đá này nhiều, không đáng tiền." Chủ quán xua xua tay nói: "Đây đều là thương đội mang về từ Tây Khương, đẹp thì đẹp, nhưng mà quá nhiều, liền không đáng tiền."
"Tây Khương?"
Quán chủ gật gật đầu: "Có vài thương đội nhiều người, liền mang hàng đi từ Lương Châu, ở biên giới làm chút mua bán, bán xong lại đổi chút đồ từ nhân thủ Tây Khương mang về."
"Đây như là phỉ thúy ở Tây Khương." Chu Hạc Lam vẫn luôn đánh giá món đồ chơi này lên tiếng: "Trước kia ta từng thấy."
Thấy An Trường Kha lộ vẻ nghi hoặc, hắn giải thích: "Khi còn bé ta và mẹ tới Đại Nghiệp, chính là đi từ Lương Châu. Trong núi tiếp giáp Lương Châu và Tây Khương có không ít loại đá này. Bởi vì nhiều, hơn nữa phần lớn ở trong núi, nơi đó cũng không ai hiếm lạ. Nhưng ít nhà nghèo sẽ nhặt về nhà, mài giũa một chút, cũng có thể làm thành trang sức xinh đẹp."
"Phỉ thúy Tây Khương và phỉ thúy Đại Nghiệp có gì khác nhau sao?" An Trường Kha hỏi.
Chu Hạc Lam trầm ngâm một chút, chần chừ mà lắc đầu: "Ta không hiểu ngọc thạch, nhìn cũng thấy không khác quá nhiều."
An Trường Kha nghĩ nghĩ, mua lại hết đá trong tay chủ sạp, sau đó bảo Chu Hạc Lam mang đá về phủ tướng quân, nghĩ cách tìm một vị thợ thủ công tinh thông phỉ thúy ngọc thạch đến. Chu Hạc Lam nhanh chóng thông suốt, đã hiểu ý tưởng của nàng, hứng thú mang đá về.
An Trường Kha lại tùy ý đi vòng trong thành, nghĩ lúc này Tiêu Chỉ Quân đã nhàn rỗi, mới đi đến quân doanh.
**
Trong quân doanh, Tiêu Chỉ Quân cho những người khác lui xuống, mới đưa lời khai Sử Tiến Trung cùng tòng phạm khác đã ký tên giao cho Quý An Dân.
Ngự sử Đại phu Quý An Dân cương trực, xưa nay có danh công chính. Lần này An Khánh Đế phái ông tới tra xét, cũng nằm trong dự đoán của Tiêu