Nói thì nói vậy, cuối cùng Tiêu Chỉ Quân vẫn đi nhìn hai đứa nhỏ. Nếu là con nhà bình thường, lúc này đã được nhũ mẫu ôm đi ăn sữa. Nhưng tộc Giao Nhân lại khác, hai đứa nhỏ sinh ra nhỏ bằng nửa đứa bé bình thường, trên da còn bao trùm một tầng màng cơ hồ trong suốt. Mơ hồ có thể thấy bộ dáng trắng nõn đáng yêu của đứa bé bên trong.
"Đây hẳn là nhau thai ghi lại trên bút ký. Hai canh giờ sẽ tự bóc ra." Hồ Thị Phi và Dư Tiêu chăm sóc hai đứa nhỏ, luôn quan sát tình hình tầng nhau thai.
Khi hài tử mới lấy ra, nhau thai màu sữa hơi xuyên thấu, sờ lên có chút dày, tựa như vỏ ngoài che chở thai nhi, sau khi lấy thai nhi ra không bao lâu, nhau thai này càng ngày càng mỏng cũng càng ngày càng xuyên thấu, hiện tại đã có thể nhìn rõ mặt mày đứa bé.
"Nhau thai hẳn là vật bổ dưỡng, có thể tẩm bổ đứa bé." Hồ Thị Phi suy đoán. Lúc đầu hai đứa nhỏ còn khóc, nhưng lau khô vết máu trên nhau thai, bỏ vào tã bọc, chúng liền an tĩnh. Cái miệng nhỏ cứ mút mút, nhìn biểu tình hơi thỏa mãn. Mà nhau thai cũng dần dần mỏng đi.
Tiêu Chỉ Quân ngồi xuống, thật cẩn thận mà duỗi tay chọc má từng đứa: "Ai lớn ai nhỏ?"
Dư Tiêu hào hứng nói: "Bên trái là ca ca, bên phải là muội muội." Sau khi lấy hài tử ra, Hồ Thị Phi còn phải lau sạch khâu miệng vết thương, hắn chăm sóc hai đứa nhỏ, bởi vậy vô cùng rõ ràng.
Tiêu Chỉ Quân nhìn nhìn, phát hiện muội muội mượt mà hơn. Tuy mặt mày còn non nớt, nhưng nhìn kỹ mơ hồ có thể thấy bóng dáng An Trường Kha, đặc biệt là nốt ruồi ở khóe mắt, vị trí gần như giống hệt An Trường Kha. Ánh mắt Tiêu Chỉ Quân nhu hòa: "Sinh ra giống Nhạ Nhạ."
Tựa hồ cảm giác được mẫu thân ở đây, muội muội mở mắt, ở trong nhau thai quơ quơ tay, gọi "A" một tiếng. Thanh âm thanh thúy, như nhũ oanh hót. Tiêu Chỉ Quân sửng sốt, sau đó khóe miệng cong lên: "Tính tình lại giống ta, có sức lực."
Tiếng khóc lúc mới sinh ra nàng ở ngoài cũng nghe thấy, vốn cho rằng tiếng khóc vang dội là của bé trai, không ngờ lại là của bé gái.
Cũng không biết có nghe hiểu nàng nói không, muội muội lại lao lực mà quơ tay chân, phát hiện động đậy khó khăn, lại nhắm mắt, miệng nhỏ hồng nhạt bắt đầu mút.
Cô bé ầm ĩ nửa ngày, vậy mà ca ca bên cạnh không có chút động tĩnh.
Tiêu Chỉ Quân ở bên chúng chốc lát, mới trở về nhìn An Trường Kha. Dù y thuật của Hồ Thị Phi cao siêu, mổ bụng lấy con vẫn tổn thương nguyên khí, An Trường Kha mất không ít máu, cho dù trong phòng sinh đã thu dọn sạch sẽ, Tiêu Chỉ Quân vẫn có thể ngửi được mùi máu tươi nhàn nhạt, hơn nữa sắc mặt cùng môi nàng đều tái nhợt.
Mới vừa nói chuyện với Tiêu Chỉ Quân, nàng mệt mỏi liền ngủ. Lúc này Tiêu Chỉ Quân trở về, nàng cũng không hề hay biết, nhắm mắt, ngủ rất sâu.
Ngón tay lướt qua gương mặt nàng, Tiêu Chỉ Quân hôn nhẹ giữa mày nàng.
.....
Lần thứ hai An Trường Kha tỉnh lại, đã là ngày hôm sau, nàng đang nằm ở chính phòng. Vết thương trên bụng đã được băng bó, bởi vì dược tính của thuốc tê đã hết, bắt đầu ẩn ẩn đau. Nàng mơ mơ màng màng mà sờ bụng, khi chạm đến cái bụng bằng phẳng hơi tỉnh táo lại, đang muốn quay đầu gọi người, liền thấy giường nhỏ lần lượt đặt cạnh bên ngoài, hai đứa nhỏ mặc y phục bé mềm mại giữ ấm, đang dựa đầu ngủ.
Khi lấy hài tử từ bụng, nàng vẫn thanh tỉnh, tự nhiên biết đâu là ca ca đâu là muội muội.
Biểu tình lập tức nhu hòa, nàng dùng khuỷu tay dịch vị trí, thăm dò hai đứa nhỏ. Nhau thai trên người hai đứa đã bóc ra, mặc y phục nhỏ màu đỏ, trắng nõn đáng yêu. Tuy cái đầu hơi nhỏ, nhưng trắng trẻo mềm mại, tóc máu cũng dày, không giống trẻ con bình thường, còn phải nhăn nhúm một thời gian mới có thể nẩy nở.
An Trường Kha càng nhìn càng cảm thấy đáng yêu, nhịn không được duỗi tay chọc gương mặt cùng tay nhỏ. Huyết thống chính là thần kỳ như vậy, vốn dĩ An Trường Kha cũng không thể nói thích hài tử bao nhiêu. Nhưng hiện tại nhìn hai huynh muội, đáy lòng nổi lên một trận mềm mại.
Hai đứa bé nho nhỏ này, chỉ lớn hơn bàn tay nàng một chút, là huyết mạch tương liên của nàng và Tiêu Chỉ Quân.
Ngón tay vươn ra bỗng nhiên bị nắm lấy, muội muội mở mắt, trong miệng phát ra tiếng "a a", bàn tay nhỏ bé nắm lấy ngón tay nàng không bỏ. Lực đạo không lớn, như bị kẹo bông bọc lấy, mềm như bông. An Trường Kha không tự giác cười lên, bị cô bé nắm ngón tay nhẹ nhàng quơ quơ.
Hai mẹ con đang chơi, Tiêu Chỉ Quân nghe thấy động tĩnh liền vào phòng, thấy nàng tươi cười, biểu tình cũng không tự giác mà thả lỏng: "Tỉnh rồi? Có đói bụng không? Hồ Thị Phi nói tạm thời nàng chỉ có thể ăn thức ăn lỏng thanh đạm."
An Trường Kha dựa lưng vào gối, nhìn nàng đi tới, thuần thục mà cầm lấy trống lắc sớm được chuẩn bị chơi với con gái, cười cười lắc đầu: "Không đói lắm." Kỳ thật là không có khẩu vị gì, vết thương ẩn ẩn đau, liền không muốn ăn.
Tiêu Chỉ Quân nhìn ra sắc mặt nàng uể oải, không nói gì thêm, chơi với hai đứa nhỏ cùng nàng chốc lát, liền ra ngoài gọi đầu bếp, phân phó bọn họ làm cháo dễ tiêu hóa cùng canh trứng.
Lúc chạng vạng, An Trường Kha ăn một chén canh trứng nhỏ cùng nửa chén cháo thịt cá, liền nằm tiếp. Nàng vẫn không thể tùy ý đi lại, để tránh vết thương nứt ra. Dư thị và An Như Ngọc đều tới thăm nàng cùng hài tử, chỉ là thấy nàng mới sinh không có tinh lực, liền không ở lâu.
Đã nhiều ngày Tiêu Chỉ Quân không đến quân doanh quan thự, cứ ở phủ chăm sóc nàng. Sau khi sinh càng một tấc cũng không rời trông nom nàng, vừa phải chăm nàng, vừa phải học chăm sóc hai đứa nhỏ, thật sự luống cuống tay chân -- bởi vì hai đứa nhỏ mới sinh.
Chắc do dị tộc Giao Nhân vốn là cá nên An Trường Kha không thể nào có sữa. Mà hai đứa nhỏ nhỏ hơn trẻ con bình thường, vì tránh lòng nghi ngờ, tạm thời vẫn không tìm nhũ mẫu, chỉ nuôi một con bò sữa trước, ngày ngày lấy sữa bò nuôi.
An Thi dọn đồ ăn đi, lại mang sữa bò đã