Thế cục phía nam đại khái đã ổn định, Tiêu Chỉ Quân đi chuyến này, một vì an trí thanh niên trai tráng trong lưu dân nguyện ý đầu quân, hai là sau khi hoàn thành tất cả, phải áp giải tội phạm liên can về kinh phục mệnh. Dù sao cũng là An Khánh Đế hạ chỉ để nàng bình loạn, nàng lại đao to búa lớn giết không ít người, động đến lợi ích của nhiều người trong triều, một đường Nghiệp Kinh, có lẽ có gian nan hiểm trở, nhưng nàng phải làm.
Nếu dựa theo kế hoạch lúc trước của nàng, nàng sẽ không để lộ mũi nhọn như vậy, tốt nhất là thân ô bẩn danh ô nhục, để ác danh của Bắc Chiến Vương Công Chúa nâng cao một bước. Đến lúc đó nàng ở chỗ tối, nhìn Thái Tử và Tam hoàng tử đấu đá, cuối cùng trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi, bức bách An Khánh Đế truyền ngôi cho nàng. Dù gì tay cầm trọng binh Nhạn Châu, nàng có rất nhiều mưu kế đoạt ngôi vị hoàng đế. Làm ngư ông đắc lợi là biện pháp nhẹ nhàng nhất. Nhưng có An Trường Kha, lại liên tiếp có hai đứa nhỏ, nàng lại không định làm vậy.
Nếu là một mình nàng, nhất định không để bụng hư danh ngoài thân. Nhưng hiện tại nàng đã có gia thất. Nếu nàng lên đỉnh chí tôn, vậy nhất định An Trường Kha sẽ đứng bên cạnh nàng. Hai đứa nhỏ là người nối nghiệp bọn họ. Từ xưa đến nay, bên cạnh bạo quân nhiều yêu phi họa thủy, nước mất nhà tan càng là tội họa thủy. Huống chi An Trường Kha là nữ nhân, nàng có thể nghĩ tới, nếu thanh danh của nàng hỗn độn, trên sử sách trăm năm sau, An Trường Kha sẽ là tội nhân đứng mũi chịu sào.
Nàng nguyện ý cúi đầu nâng An Trường Kha lên vị trí chí tôn, sóng vai với nàng ấy ngắm nhìn non sông Đại Nghiệp, tuyệt không muốn nàng ấy vì mình mà bị sử sách hậu nhân lên án.
Nàng có thể dẫn thiết kỵ san bằng non sông rách nát, cũng có thể nâng dậy núi sông lênh đênh. Nàng muốn Đế hậu tương lai có mỹ danh, trong sách sử hậu nhân, được tán dương muôn đời.
Cho nên lúc này, trực tiếp đối diện Thái tử và Tam hoàng tử cũng không đáng lo. Chẳng qua gian nan khó khăn hơn, tốn nhiều công phu hơn thôi.
Bá tánh Đại Nghiệp còn đang đắm chìm trong ngày tết, Tiêu Chỉ Quân mang thân binh, từ Nhạn Châu chạy tới Ung Châu.
Ba châu phía nam Đại Nghiệp, Khánh Châu Tả Khâu, Ung Châu Khang Hoằng đều đã bỏ mình, bên ngoài Khánh Châu do phó tướng của Tả Khâu tiếp quản, trên thực tế là Chu Hạc Lam âm thầm khống chế. Ung Châu Khang Hoằng vừa chết, thuộc cấp của hắn chủ động quy phục, cũng ở trong lòng bàn tay Tạ Lăng.
Còn lại Nguyễn Châu Túc Hoài Nghĩa. Xưa nay Túc Hoài Nghĩa nghe lệnh Đại Trụ quốc Sư Nhạc Chính. Sư Nhạc Chính quen làm bộ mặt trung quân, không tham dự đến bè phái tranh giành. Nhưng dựa theo giấc mộng An Trường Kha thấy, sau này Sư Nhạc Chính từng nâng đỡ phế Thái tử triệu tập lưu dân vây công Nghiệp Kinh, kỳ thật dưới gương mặt trung hậu cất giấu lòng muông dạ thú. Nghĩ đến lúc này, Sư Nhạc Chính cũng đã có chút giao tình với Thái Tử. Như vậy Nguyễn Châu Túc Hoài Nghĩa, hơn phân nửa cũng nghiêng về Thái tử.
Mười ba châu của Đại Nghiệp, bốn châu Túc Châu, Kỳ Châu, Nguyễn Châu, Vũ Châu bảo vệ quanh Nghiệp Kinh. Kỳ Châu Triệu Việt là bè phái của Thái tử, Vũ Châu Thư Linh Đình là thân tín của Thư quý phi, Túc Châu Thân Đồ Tư là tâm phúc của hoàng đế, Nguyễn Châu Túc Hoài Nghĩa luôn không tham dự phân tranh trong triều đình, thoạt nhìn không nghiêng không lệch, nhưng giờ xem ra, vô cùng có khả năng đã thầm theo Thái tử.
Trong bốn châu, Thái tử độc chiếm một nửa.
Lại nghĩ đến Nghiệp Kinh hiện giờ, An Khánh Đế chống bệnh xử lý quốc sự, dù Thái tử chưa chịu trừng phạt hoặc quở trách, nhưng Thư quý phi đã phục sủng, Tam hoàng tử lại lập mấy công lao không lớn không nhỏ, lại rất đề bạt mấy quan viên bè phái Tam hoàng tử. Mắt thấy cảnh tượng Thái tử giám quốc ngày xưa không rực rỡ nữa, lấy lòng dạ của Thái tử, sợ đã không kìm nén nổi.
Tiêu Chỉ Quân nghĩ nghĩ, liền không sốt ruột nhổ cái đinh Túc Hoài Nghĩa này. Khánh Châu và Ung Châu đã rơi vào tay hắn, Nguyễn Châu không đáng sợ.
Lưu dân Ung Châu đã an trí thỏa đáng, làm công để đổi lấy đồng ruộng, không ít thanh niên đều đầu quân. Tạ Lăng nhận hết không cự tuyệt ai. Lúc sau đưa bọn họ và binh lính Ung Châu biên chế thành ngũ lần nữa, dựa theo phương pháp luyện binh của Nhạn Châu bắt đầu thao luyện. Phía nam không có chiến sự, tướng sĩ lười nhác, dù cho quân Ung Châu tốt hơn quân Khánh Châu không ít, nhưng cũng là người mù, đối diện với quân Nhạn Châu khai đao thấy máu liền không đáng nhắc tới. Vốn dĩ thuộc cấp Ung Châu đối chuyện này còn có phê bình kín đáo. Nhưng sau khi Tạ Lăng bảo lưu lại hai vạn quân Nhạn Châu trấn thủ biểu diễn một phen, những người này đều tâm phục khẩu phục mà ngậm miệng.
Dù sao đều là võ tướng, quen dùng nắm đấm nói chuyện. Hiện giờ Khang Hoằng đã sợ tội tự sát, tướng lãnh còn lại luôn muốn minh chủ khác, vì tiền đồ tốt của bản thân. Ban đầu bọn họ chỉ nghe nói hung danh của Bắc Chiến Vương Công Chúa, tuy kính nể, nhưng cũng không hướng tới. Chủ tướng giết người như quỷ đòi mạng, nhất định không dễ ở chung. Giờ gặp được Tiêu Chỉ Quân, mở mang khí thế của quân Nhạn Châu, bọn họ mới hiểu lời đồn đáng sợ.
Quả thật Bắc Chiến Vương Công Chúa giống Tu La mặt lạnh, nhưng cũng không thích giết chóc thành tính. Đối đãi cấp dưới thưởng phạt phân minh, đối đãi bá tánh cũng nhân từ, rất nhiều băn khoăn bị đánh mất, những người này thương nghị một phen, hoàn toàn quy phục, nguyện trung thành với Tiêu Chỉ Quân.
Dùng người thì không nghi, nghi người thì không dùng, Tiêu Chỉ Quân tới Ung Châu, thấy Tạ Lăng sửa sang lại công văn thư tín, gọi nhóm người tới luận công ban thưởng, hoàn toàn làm họ an tâm. Lúc sau thì phân công mọi việc Ung Châu cho những tướng lãnh này.
Đến lúc này sự vụ Ung Châu hoàn toàn kết thúc, 25 tháng giêng, Tiêu Chỉ Quân mang theo hai vạn quân Nhạn Châu, áp giải tội phạm cùng chứng cứ liên quan, về kinh phục mệnh.
*
Đến Nghiệp Kinh đã là tháng 2. Xuân phong hóa tuyết, vạn vật hồi xuân. Hai vạn quân Nhạn Châu đóng quân ở trăm dặm ngoài thành Nghiệp Kinh. Bắc Chiến Vương Công Chúa Tiêu Chỉ Quân mang một trăm thân binh, tự mình áp giải tội phạm loạn dân về thành.
Ngày này trong triều đình, An Khánh Đế ngồi trên bảo tọa, thỉnh thoảng có tiếng ho khan nặng nề truyền đến.
"Tuyên Bắc Chiến Vương Công Chúa." Chỉ non nửa năm, ông đã già nua nhiều, ngay cả tiếng nói chuyện cũng lộ ra hữu khí vô lực.
Thái giám bên cạnh nâng giọng truyền xướng, một người tiếp một người, một tiếng tiếp một tiếng, truyền ra ngoài đại điện.
Giao trường thương cho cung nhân hầu hạ, Tiêu Chỉ Quân lại tháo chiến giáp, mới sải bước đến đại điện.
Trong điện triều thần chia làm hai hàng, ở giữa trải thảm ẩn hiện hoa văn hình rồng vàng, Tiêu Chỉ Quân bước vào, trên mặt bình tĩnh vững vàng, một đám triều thần âm thầm đánh giá nàng, bỗng nhiên kinh hãi, từ khi Bắc Chiến Vương Công Chúa thành thân đến khi đi Nhạn Châu, lệ khí giữa mặt dần nhạt, thế nhưng mơ hồ có phong thái thiên tử.
Không nói Thái Tử và Tam hoàng tử, khi An Khánh Đế còn trẻ ngồi trên long tọa, cũng không bằng đứa con gái này.
Ngự sử Đại phu Quý An Dân đứng ở đầu hàng cũng âm thầm gật đầu, có lẽ những người khác không phát hiện, nhưng ông nhìn ra, Tiêu Chỉ Quân thu liễm thô bạo, càng giống Thái Tổ hoàng đế lúc trung niên.
Chuôi ra khỏi vỏ không quay về, lưỡi dao sắc bén giết chóc thành tính cũng không khiến người