Thê thiếp của Thạch Khai Nhân thành đàn, đích nữ dưới gối chỉ có một, thứ nữ lại có gần hai mươi. Nếu Thạch gia vì leo quyền quý, khi gả con gái đều có hồi môn to lớn, hơn nữa Thạch gia chi tiêu xa hoa lãng phí, hàng năm lại thượng cống lên Nghiệp Kinh, vậy tịch thu ra chút gia tài này cũng không kỳ quái. Dù gì trừ bỏ vàng bạc trân bảo, còn có không ít ruộng đất cửa hàng không thể động ở Khánh Châu, thật ra cộng lại cũng dư không ít.
Sắc mặt An Khánh Đế lúc đỏ lúc xanh, ánh mắt đảo qua từng triều thần, làm như đang xem rốt cuộc là ai ngầm chiếm gia tài Thạch gia.
Các triều thần mới vừa đấu đá đến cùng giờ cúi đầu rũ mắt, không dám thở mạnh. Còn có triều thần trong nhà giấu mỹ thiếp, ánh mắt âm thầm liếc Tiêu Chỉ Quân, vừa phẫn hận vừa sợ hãi.
Cường hào phía nam thượng cống vào kinh tìm kiếm che chở cũng không phải chuyện hiếm lạ. Thế gia đại tộc Nghiệp Kinh đua đòi chi tiêu xa xỉ, những đại gia trăm năm còn miễn cưỡng có thể duy trì thể diện. Nhưng các quý tộc mới nổi, chỉ dựa vào chút ruộng đất ban thưởng cùng bổng lộc ít ỏi, căn bản không qua nổi ngày tháng nô bộc. Kể từ đó, tất nhiên sẽ theo dõi thịt mỡ đất nam.
An Khánh Đế cũng biết. Những người này cắt thịt cường hào phương nam, tất nhiên sẽ đưa một phần vào trong cung, vào tư khố của An Khánh Đế. Bởi vậy những năm gần đây, An Khánh Đế vẫn luôn mắt nhắm mắt mở. Trong con trai của tiên đế, ông có tư chất bình thường coi là trung hạ, nhưng khi đoạt đích dựa vào người mẹ tốt Triệu thái hậu, mới thuận lợi kế thừa ngôi vị hoàng đế. Khi mới vừa đăng cơ ông còn có chút hùng tâm tráng chí. Chỉ là sau này bị mỹ nhân rượu ngon hun đúc, dần dần vứt bỏ.
Dù sao cũng là hoàng đế, dù trời sập xuống, cũng có Triệu thái hậu cùng Triệu gia ở đỉnh đầu, lúc này không hưởng lạc thì đợi đến khi nào?
Nhưng ý nghĩ khi còn trẻ, tới già dần hóa thành sợ hãi —— Triệu thái hậu vẫn luôn coi thường ông, trước kia chỉ có một đứa con trai là ông, không thể không nâng đỡ. Nhưng hiện tại Thái tử đã lớn, mà ông lại từ từ già cả, có lẽ một ngày nào đó, Triệu thái hậu hoặc Triệu gia không chờ nổi, sẽ bảo Thái tử thay thế ông.
Người đều sợ chết, người càng giống An Khánh Đế, thì càng sợ chết. Nếu không phải như thế, ông cũng sẽ không lần tìm đạo sĩ theo đuổi đạo trường sinh, thậm chí ông còn chưa tới năm thiên mệnh, vẫn chưa sống đủ đâu!
Nhìn các triều thần phía dưới im miệng không nói, An Khánh Đế càng hoang mang. Những triều thần này vốn nên nghe theo mệnh lệnh của ông ủng hộ ông, lúc ông vẫn sống rất tốt, đã bắt đầu đứng ủng hộ các con của ông. Thậm chí cự tài Thạch gia khiến ông cũng đỏ mắt kia, đã lặng yên bị Thái tử ngay cả triều thần phân chia. Mà hoàng đế ông, chỉ có thể nhặt chỗ thừa của người khác!
Nghĩ đến Triệu Thái Hậu vẫn khỏe mạnh, Triệu Hoàng Hậu tài hoa phong nhã, còn Thái tử có phe cánh to lớn, An Khánh Đế lộ ra nụ cười vặn vẹo ác ý, ánh mắt hung ác đảo qua đám triều thần, phất tay áo đứng lên: "Giỏi lắm, các ngươi giỏi lắm!"
Đủ loại quan lại kinh hãi, đồng thời quỳ xuống: "Bệ hạ thứ tội!"
An Khánh Đế nhìn bọn họ thật sâu, nói: "Bãi triều!"
Đại thái giám cao giọng truyền xướng, An Khánh Đế đã rời đại điện, triều thần quỳ đầy đất không có một ai dám đứng dậy.
Hoàng đế mang đám người hầu rời đi hồi lâu, bọn họ mới hai mặt nhìn nhau, chần chừ đứng dậy. Sau đó, đồng thời cảnh giác mà nhìn về phía Tiêu Chỉ Quân. Dù là bè phái của Thái tử hay của Tam hoàng tử, trước kia không bao giờ xem Nhị công chúa là đối thủ. Cho dù nàng làm Bắc Chiến Vương, lập vô số chiến công, tay cầm trọng binh Nhạn Châu. Nhưng lúc sinh ra xuất hiện đại hung, thanh danh hỗn độn, có thể khiến nàng hết đường đến đại bảo (ngôi hoàng đế).
Huống chi nàng mới cưới nữ thê. Một công chúa cưới nữ thê bước lên đại bảo? Thật là trò cười lớn nhất thiên hạ. Thứ bọn họ cần đề phòng nhất đó là Bắc Chiến Vương Công Chúa ủng binh tự trọng, có lòng mưu nghịch.
Nhưng không ai đoán được, nữ nhân tàn bạo hung ác ngày xưa, vậy mà là một con ác lang xảo trá thâm tàng bất lộ. Một chuyện phía nam, không chỉ ảnh hưởng nặng đến thế lực Thái tử và Tam hoàng tử. Thậm chí còn rửa sạch ô danh, được cái thanh danh tốt. —— đây rõ ràng là có lòng đoạt đích!
Các triều thần trao đổi ánh mắt, ăn ý mà tránh nàng đi ra ngoài. Chuyến này trở về, bọn họ nên thương nghị đối sách lần nữa.
Ngự sử Đại phu Quý An Dân và Thừa tướng An Tri Khác cùng đi ra ngoài. Quý An Dân thấy sắc mặt An Tri Khác cũng không dễ nhìn, ngược lại cười cười, chúc mừng nói: " Lần này Bắc Chiến Vương Công Chúa lập công lớn, chúc mừng tướng gia."
Ai không biết An Tri Khác ngầm lui tới chặt chẽ với Thái tử, mà Bắc Chiến Công Chúa phi với phụ thân bất hòa, hiện giờ ở trong Nghiệp Kinh không phải bí mật, một câu chúc mừng của Quý An Dân, làm An Tri Khác nghẹn xanh cả mặt, mới cứng rắn nặn ra nụ cười khó coi.
Quý An Dân như không phát hiện, vui cười hớn hở chắp tay rồi rời đi.
Để lại An Tri Khác xanh mét mặt, suy nghĩ ngày sau nên đối phó thế nào. Lúc trước rõ ràng Bắc Chiến Vương Công Chúa không muốn đại bảo còn dễ nói, nhưng hôm nay nàng lộ mũi nhọn, hiển nhiên là có ý đoạt đích, bởi vậy, An Tri Khác trên danh nghĩa là nhạc phụ của Bắc Chiến Vương Công Chúa, hai đầu khó làm người.
Đứa con An Trường Kha này hận không thể đoạn tuyệt quan hệ với ông, Bắc Chiến Vương Công Chúa cũng chưa bao giờ kính trọng nhạc phụ ông. Ban đầu ông chẳng để ý, trước mắt lại cảm thấy khó giải quyết. Ông sớm sẵn sàng góp sức cho Thái tử, tất nhiên không thể để Thái tử cách lòng. Nhưng nghĩ đến tình cảnh hiện giờ của Thái tử, lại hơi nghi ngờ. Nếu giữa Thái tử và Tam hoàng tử, nhất định ông không chút do dự chọn Thái tử. Nhưng nếu có thêm Tiêu Chỉ Quân, ông lại không chắc chắn.
Cái khác không nói, chỉ cần binh quyền trong tay nàng, cũng đủ khiến người ta kiêng kị. Vạn nhất thật sự quyết liệt, sau này Bắc Chiến Vương Công Chúa không màng thanh danh đoạt vị, vậy An gia hoàn toàn không có cơ hội cứu vãn.....
An Tri Khác cân nhắc, trong thời gian ngắn khó có lựa chọn.
Nếu để An Trường Kha biết được suy nghĩ trong lòng ông, khẳng định sẽ nói: An gia và ông, đã sớm không có đường cứu.
***
An Khánh Đế ra Cần Chính Điện, liền gọi người tuyên Thái tử tới.
Những ngày này An Khánh Đế không dùng đan dược nữa, cũng không dám túng dục sủng hạnh mỹ nhân, bởi vậy bên người sạch