Lời của Bắc Chiến Vương Công Chúa ở Vọng Tiên Lâu rất nhanh lén truyền ra, trong lời truyền còn có danh sợ vợ.
Trong lòng quan viên nghĩ thế nào không thể biết, nhưng những nữ quyến hậu trạch vừa tức giận vừa hâm mộ, còn ẩn chút chua xót. Tức vì là tính toán đưa người vào vương phủ lúc trước rơi vào khoảng không; hâm mộ là vì Bắc Chiến Vương Công Chúa bên ngoài có hung danh, vậy mà quan tâm Công Chúa phi như thế. Nhìn lại hậu trạch nhà mình, đám cơ thiếp cả ngày tranh kỳ đấu diễm, liền giận sôi máu.
Đều là niên thiếu kết tóc phu thê, sao chênh lệch lớn như vậy?!
Mấy ngày nay, không ít đại nhân hạ triều về phủ, không thể hiểu được mà bị phu nhân nhà mình tìm cớ sỉ vả. Nhưng bọn họ vừa cảm thông Bắc Chiến Vương Công Chúa sợ vợ, vừa có chút phẫn uất: Mình ngài sợ vợ không dám nạp thiếp thì thôi, sao còn muốn mọi người đều biết, liên luỵ chúng ta!
Chỉ là quý tộc nhà cao cửa rộng, tóm lại là muốn chú ý thể diện. Trong lòng phẫn uất thế nào, trên mặt đều phải đứng đắn, giữ phong thái. Thượng triều hạ triều gặp phải Bắc Chiến Vương Công Chúa, cũng không ai dám lên chèn ép, chỉ trêu ghẹo thăm hỏi một câu: "Hôm nay Công Chúa còn đến Tam Vị Trai không?"
Bọn họ hỏi đến quái gở, Tiêu Chỉ Quân lại khó có được tính tình tốt, nhướng mày nói: "Không đi, mấy hôm nay Công Chúa phi thích ăn vịt nướng."
Chúng đại nhân: "......"
Tiêu Chỉ Quân bước không ngừng, nhanh chóng về phủ. Phản ứng của những người này không trong suy nghĩ của nàng. Nàng quan tâm nhất là thoại bản mới ra mua bán thế nào rồi.
Nếu muốn tạo dư luận trong bá tánh, nhất định phải viết cho mới lạ thú vị, khiến càng nhiều người tiêu tiền đi mua đi xem, truyền ra phạm vi lớn, nàng mới có thể đạt được mục đích.
Trùng hợp hôm nay quản sự thư cục thành Nam phải tới đưa sổ sách, bởi vậy nàng liền về vương phủ.
Thư phòng vương phủ.
Quản sự thư cục thành Nam nâng sổ sách lên, báo tình trạng kinh doanh mấy ngày nay.
"Thoại bản viết theo yêu cầu của Công Chúa, một khi bán ra liền rất được hoan nghênh, hiện giờ nhóm đầu tiên đã bán sạch, đang gia tăng làm gấp nhóm thứ hai. Mặt khác các thư cục quận Thường Dương quận Thanh Hà cũng đều phái quản sự tìm tới, muốn mua rất nhiều sách ở thư cục chúng ta......"
An Trường Kha nhìn sổ sách, xác thật thu không ít tiền, xem ra thoại bản mới được hoan nghênh —— lần trước Tiêu Chỉ Quân nói thật việc thoại bản, chuyện thư cục thành Nam liền không gạt nàng, tất cả công việc cũng đều giao cho nàng xử lý.
"Thoại bản mới viết ly kỳ đến thế, không có người nghi ngờ sao?"
Thoại bản mới vừa in ra liền đưa một bản đến vương phủ trước, lần này Tiêu Chỉ Quân không dám giấu nàng, hai người cùng xem. Thư cục mời những thư sinh rất có năng lực, lúc trước Tiêu Chỉ Quân chỉ nói đơn giản mấy điểm quan trọng, những thư sinh này không chỉ viết theo yêu cầu, còn viết cực kỳ xuất sắc, chỉ là nội dung so với đống thoại bản trước kia, càng lớn mật cũng càng ly kỳ hơn, thậm chí nói là li kinh phản đạo cũng không quá.
Tỷ như lần này trong thoại bản An Trường Kha biến thành tiên nhân hạ phàm báo ân, Tiêu Chỉ Quân thành tướng quân chịu oan ức. Vì báo ân, tiên nhân trải qua ngàn khó vạn hiểm, cuối cùng giúp tướng quân rửa sạch oan khuất. Đang lúc nàng chuẩn bị công thành lui thân về Thiên Đình, lại bị tướng quân dùng tỏa thần liên cầm tù trong phủ tướng quân—— hóa ra tướng quân đã sớm tâm duyệt tiên nhân, biết tiên nhân phải rời khỏi, dưới sự cầu mà không được, liền dứt khoát cầm tù.
Tiên nhân bị nhốt trong phủ, ngày ngày mây mưa với tướng quân. Chỉ nửa năm, vậy mà có thai. Tướng quân vừa kinh vừa vui, không ngờ tin tức bị lộ, tiên nhân mang thai bị vu hãm là yêu nghiệt, hoàng đế tự mình hạ lệnh, phải ngay trước mặt mọi người thiêu chết tiên nhân cùng hài tử trong bụng. Dưới tình thế cấp bách nửa đêm tướng quân tới cướp pháp trường, vì bảo hộ tiên nhân lại vô ý trúng ám toán gần chết, trước khi chết tướng quân phá giải xiềng xích phong bế thần lực của tiên nhân, bảo tiên nhân quên nàng đi.
Tất nhiên tiên nhân không chịu, sau khi khôi phục thần lực, tự mình hộ tống hồn phách tướng quân đi chuyển thế luân hồi, bản thân về thiên đình sinh hạ một đôi long phượng. Từ đó về sau, thanh minh mỗi năm, tiên nhân đều đưa hài tử đến nhân gian, đến trước mộ tướng quân tế bái...... Thoại bản dừng ở đây, An Trường Kha nghe quản sự nói, thư sinh kia còn chuẩn bị viết một quyển hậu truyện tướng quân chuyển thế. Nếu không phải lấy nàng và Tiêu Chỉ Quân làm hình mẫu, nàng nhất định muốn khen một tiếng "Tốt".
"Có thì cũng có, nhiều là nói nữ tử với nữ tử lại mang thai là lời vô căn cứ." Quản sự khom người trả lời: "Nhưng càng nhiều người cảm thấy đã là tiên nhân, có thể mang thai cũng không hiếm lạ, bởi vậy cũng không gây trở ngại gì với chúng ta, không ít khách nhân từng mua thoại bản, đều hỏi khi nào ra hậu truyện."
Không nghĩ tới bá tánh dễ dàng tiếp nhận như vậy...... An Trường Kha cảm thấy mình thật sự quá xem nhẹ năng lực thừa nhận của bá tánh Nghiệp Kinh. Nghĩ nghĩ nói: "Một khi đã vậy. Liền bảo thư sinh mau chóng viết hậu truyện đi. Ngoài ra hợp tác với thư cục khác, ngươi tự đi nói, chúng ta không thua thiệt thì có thể bán......"
"Ta đến chậm?" Tiêu Chỉ Quân vừa đến, liền nghe được câu cuối cùng.
"Cũng sắp nói xong."
Tiêu Chỉ Quân ngồi xuống cạnh nàng, lấy sổ sách lật xem, nghe An Trường Kha an bài việc kế tiếp đâu vào đấy, chờ nàng dặn dò xong, quản sự hành lễ, liền lui xuống.
Không có người ngoài, Tiêu Chỉ Quân buông sổ sách, nhướng mày nói: "Ta đã nói sẽ không có vấn đề, nàng lại không tin ta."
An Trường Kha nói: "Bá tánh có thể tiếp thu câu chuyện, chưa chắc có thể tiếp thu câu chuyện trở thành sự thật."
"Xem nhiều nghe nhiều, không tin cũng tin ba phần." Tiêu Chỉ Quân chắc chắn nói: "Chỉ cần làm theo kế hoạch, ngày sau bọn họ không tin cũng phải tin."
Nàng nói chắc chắn, lo lắng dao động trong lòng An Trường Kha lại tan. Nói chuyện khác với nàng: "Thái tử phi gửi thiệp, mời chúng ta ngày mai qua phủ uống rượu."
Quan hệ giữa họ và Thái tử xưa nay không thuận, số lần gặp mặt Thái tử phi cũng ít ỏi. Đối phương bỗng gửi thiệp, sợ là "yến vô hảo yến, ý của Tuý Ông không phải ở rượu" (có dụng ý khác).
Chẳng qua Thái tử là huynh trưởng, lại là người kế vị một nước. Tuy biết rõ là Hồng Môn Yến, bọn họ cũng không thể khước từ.
Tiêu Chỉ Quân hơi nheo mắt, nói: "Không cự tuyệt được thì đi, giờ cũng không cần sợ hắn."
*
Sáng ngày kế, hai người cùng đến Đông cung dự tiệc.
Đông cung xây bên ngoài cấm cung, xe ngựa qua ngoại môn đi về phía đông liền tới.
Cửa chính sớm có người hầu của Đông cung đợi, thấy xa giá phủ Bắc Chiến Vương đến, vội vàng tới đón. Xuống xe ngựa vào phủ, được người hầu dẫn đến tiểu đình ở tiền viện.
Tiệc rượu tổ chức tại đình bát giác trong hoa viên, trong đình bày bàn nhỏ tinh xảo, trên bàn đặt mấy đĩa điểm tâm, trên lò lửa nhỏ bên cạnh đang hâm rượu, sương trắng lượn lờ phiêu tán. Thái tử cùng Thái tử phi đã tới trước, thấy hai người được người hầu dẫn đến, liền tiếp đón bọn họ.
Thái tử phi cười nói dịu dàng: "Vì là gia yến, không có quá trang trọng, các ngươi đừng ngại mộc mạc."
"Tiệc rượu đặc biệt như vậy, sau có thể nói mộc mạc." Thái tử phi quen bưng gương mặt tươi cười, An Trường Kha tất không cam lòng rớt phía sau, biểu tình không có sơ hở.
Bốn người ngồi vào bàn tiệc, liền có cung nữ bắt đầu dâng món ăn nguội, không xa còn có nhạc sư đánh đàn, tiếng đàn thanh u, càng thêm ý thơ.
Thái tử phi cho cung nữ lui, tự mình hâm rượu, dùng ống trúc nhỏ lấy rượu đã hâm nóng ra rót vào cốc lưu ly, lại thêm một quả thanh mai, mới nhẹ giọng chậm rãi nói chuyện với họ: "Đây