Yến hội tan trong không vui. Như vậy cơ hồ hai bên đã xé rách mặt, nhưng e ngại An Khánh Đế, mới miễn cưỡng duy trì một phần tình mặt mũi còn sót lại. Tiêu Chỉ Quân chán ghét Thái tử đã lâu, cũng không tính loanh quanh nói vài câu sắc bén với hắn, trực tiếp đưa An Trường Kha rời đi.
Hai người vừa đi, sắc mặt Thái tử hoàn toàn âm trầm, hắn nhìn chằm chằm bóng dáng An Trường Kha, biểu tình bất định vuốt ve ban chỉ trên ngón cái.
Thái tử phi nhìn theo tầm mắt hắn, im lặng thu mắt, bàn tay theo bản năng xoa bụng mình, không có nhiều lời.
Xưa nay Thái tử không thích nàng hỏi quá nhiều.
Đứng trong đình hồi lâu, Thái tử mới áp xuống tức giận trong lòng, lần nữa thay bộ mặt đoan chính, nói Thái tử phi: "Mấy hôm nay vất vả cho nàng, nàng về trước nghỉ ngơi đi. Buổi tối không cần chờ ta, ta nghỉ ngơi ở Huề Phương Viện."
"Vâng." Thái tử phi hành lễ, dịu ngoan nói: "Vết thương của Lâm thị còn chưa tốt, sợ là không thể hầu hạ điện hạ. Thiếp gọi mỹ nhân mới vào đến Huề Phương Viện hầu hạ?"
"Cứ để Lâm thị đi." Trong mắt Thái tử hiện lên lệ khí, tiếng nói lại ôn hòa: "Ta sẽ chú ý đúng mực."
"Vâng."
***
Sau tiệc ở Đông cung, Thái tử mật nghị với các phụ tá một phen, càng cảm thấy Tiêu Chỉ Quân này tâm tư âm hiểm, nhưng tay nắm trọng binh, quyết không thể lưu. Tạm thời ném Tam hoàng tử sang một bên, toàn lực đối phó Tiêu Chỉ Quân trước.
Trong triều đình, một đảng Thái tử giấu nghề hồi lâu bắt đầu có động tác.
—— trên triều hội, Ngự sử Lý Cống thượng tấu: Hiện giờ trong thành Nghiệp Kinh nổi đồn đãi bốn phía, bá tánh trên phố đều đang truyền Bắc Chiến Công Chúa phi là tiên nhân hạ phàm, một đám tôn thờ Bắc Chiến Công Chúa phi, thậm chí còn muốn lập sinh từ cung phụng hương khói...... Hiển nhiên Lý Cống ấp ủ đã lâu, câu câu chữ chữ đều đang kích động An Khánh Đế. Cuối cùng nói thẳng nhất định sau lưng có người châm ngòi thổi gió, tà thuyết mê hoặc bá tánh, ý đồ cực lớn, bệ hạ không thể không phòng!
Ngoài miệng nói xin bệ hạ tra rõ, quét sạch đồn đãi, cần phải bắt được người sai sử sau lưng, nhưng người sáng suốt đều nhìn ra, hắn mấy lần ném đá giấu tay, rõ ràng ý nói Bắc Chiến Vương Công Chúa.
Một đám mở miệng sôi nổi tán thành, xin An Khánh Đế hạ lệnh tra rõ người sau màn.
Một đám quan viên thiên lôi sai đâu đánh đó phe Tam hoàng tử cẩn thận bảo trì trầm mặc, tuy không rõ sao Thái tử bỗng thay đổi mục tiêu bắt đầu đối phó Công Chúa, nhưng bất luận kết quả thế nào, với bọn họ đều có ích vô hại, liền sôi nổi đứng ngoài cuộc.
Phái trung lập còn lại không muốn quấy nhiễu hai vị thiên gia tranh đấu, cũng thông minh mà im lặng.
An Khánh Đế trên long tọa sắc mặt không rõ hỉ nộ, tròng mắt vẩn đục chậm chạp xoay chuyển, nhìn về phía Tiêu Chỉ Quân: "Ngươi có gì muốn nói không?"
Ánh mắt của mọi người tức khắc dừng trên người Tiêu Chỉ Quân, từ lúc bắt đầu, Tiêu Chỉ Quân không nói một từ, càng ngày càng không giống Bắc Chiến Vương Công Chúa hung bạo. Mọi người nín thở ngưng thần, chờ nghe nàng biện giải thế nào.
Lại thấy Tiêu Chỉ Quân tiến lên một bước, khuôn mặt trầm túc nhìn Ngự sử Lý Cống: "Ngự sử đại nhân cảm thấy người sau màn tung lời đồn có mục đích gì?"
Ngự sử đối diện ánh mắt trầm tĩnh của nàng liền có chút né tránh, sau lại nghĩ tới sau lưng mình có Thái Tử, lại thẳng lưng: "Tất nhiên là lừa gạt bá tánh, mê hoặc dân tâm, tạo thế cho bản thân."
Còn kém chỉ vào Tiêu Chỉ Quân nói Bắc Chiến Vương Công Chúa tung lời đồn bụng dạ khó lường ý đồ soán vị.
"Ồ? Tạo như thế vì mục đích gì?" Tiêu Chỉ Quân ép sát từng bước.
"Chuyện này...... tất nhiên chỉ người sau màn mới biết, chờ bắt được người, tự nhiên sẽ rõ."
Rốt cuộc Lý Cống còn có đầu óc, ngôn quan có thể buộc tội, nhưng không thể bịa đặt vu hãm. Lão không thể nói thẳng Tiêu Chỉ Quân muốn tạo thế lót đường cho bản thân. Đừng nói An Khánh Đế còn đang ngồi long tòa, việc tranh kế vị tuyệt không thể nói thẳng mặt. Dù sao Bắc Chiến Vương thân là công chúa, Ngự sử nho nhỏ như lão không có bằng chứng, nếu dám nói ra suy đoán trong lòng, đánh đồng mưu hại công chúa, lão chỉ có đến hình ngục ở Đại Lý Tự.
Nhưng mà lão không nói, Tiêu Chỉ Quân lại thay lão nói.
"Đồn đãi trên phố, phủ Bắc Chiến Vương thu được lợi lớn nhất. Trong mắt Ngự sử đại nhân, sợ là bổn công chúa có hiềm nghi lớn nhất?"
Ngự sử không nói tiếp, nhưng cũng không phản bác, lời này là Tiêu Chỉ Quân tự nói, không liên quan chuyện của lão.
Nhưng mà Tiêu Chỉ Quân không thấy chút yếu thế, phất vạt áo quỳ xuống, nói với An Khánh Đế: "Ngự sử cảm thấy đồn đãi trên phố là có người châm ngòi thổi gió cố tình tung ra. Nhưng mà nhi thần lại cảm thấy, chính là tấm lòng cảm tạ của bá tánh. Tuy lời có khuếch đại, nhưng phủ Bắc Chiến Vương xứng đáng nhận, Bắc Chiến Công Chúa phi càng xứng đáng!"
Lời nói có khí phách, chúng triều thần cả kinh hít khí lạnh.
Ngữ khí của An Khánh Đế hơi trầm xuống: "Hử?"
Tiêu Chỉ Quân không nhường, liệt kê những chuyện An Trường Kha đã làm: "Khánh Lịch đầu năm 15 gặp tuyết tai, Công Chúa phi dựng lều cháo, phát quần áo mùa đông, để vô số bá tánh gặp tai có phòng mà ở, có áo mà mặc, có cháo mà ăn."
"Tháng 3 cùng năm, chiến sự Nhạn Châu khẩn cấp, Thái phủ Tự khanh cắt xén lương hướng, khiến tướng sĩ Nhạn Châu lâm vào khốn cục cạn kiệt lương thảo. Cũng là Công Chúa phi gom góp bốn vạn thạch lương thảo, tự mình đưa đến Nhạn Châu giải nguy cấp."
"Tháng năm, Bắc Địch vây thành không lui, vì giải khốn cục, ta suất binh đánh lén vương đình Bắc Địch. Bắc Địch tung lời đồn ta đã chết, vẫn là Công Chúa phi và tướng sĩ Nhạn Châu tử thủ cửa thành, không màng an nguy lên tường thành ủng hộ sĩ khí ổn định lòng quân......Cứ như thế đến khi ta đại phá vương đình Bắc Địch, hoàn toàn diệt trừ mối họa lớn Bắc Địch."
Ánh mắt Tiêu Chỉ Quân đảo qua mọi người, lạnh giọng nói: "Từng vụ từng việc như thế, tuy Công Chúa phi không muốn tranh công, nhưng bá tánh tri ân báo đáp, cảm niệm Công Chúa phi cũng là thường tình. Sao tới miệng Ngự sử lại thành bị người mê hoặc?"
"Hay là chư vị đại nhân cảm thấy, mình làm tốt hơn Công Chúa phi?"
Mặt mọi người lộ vẻ ngượng ngùng, lúng túng không nói. Ngự sử trước đó thẳng lưng cũng lặng lẽ rụt người, không dám nói tiếp.
Sắc mặt An Khánh Đế vốn có chút không vui, nhưng nghe Tiêu Chỉ Quân nói đến những việc này, tức giận nữa sợ không đủ sức. Hơn nữa hiện giờ ông đang cần đứa con này ngăn cản Thái tử, tất nhiên không thể để nàng rơi xuống hạ phong.
"Nhị hoàng nhi nói không sai. Công Chúa phi gia ngôn ý hành*, là tấm gương tốt. Các ngươi không học được thì thôi, còn muốn ác ý phỏng đoán. Ngự sử Lý Cống, niệm ngươi vi phạm lần đầu, phạt bổng nửa năm, trở về tĩnh tư mấy hôm."
(Gia ngôn ý hành: lời nói hay hành động đẹp)
Nói xong lại phân phó đại thái giám theo hầu: "Đưa một phần ban thưởng đến vương phủ, tỏ ý trẫm ngợi khen."
Việc này cứ thế bỏ qua. Vừa đánh vừa trấn an, ý của hoàng đế đã quá rõ ràng.
Tiêu Chỉ Quân mang rất nhiều ban thưởng về vương phủ, mà Đông cung Thái tử thịnh nộ đỏ mắt, hung tợn đập chén trà, thần sắc vặn vẹo đáng sợ.
Cung nhân hầu hạ hoảng sợ không dám lên tiếng, Thái tử phi nghe tin mà đến vẫy lui hạ nhân, tiến lên ôn nhu trấn an: "Mặc kệ trong lòng bệ hạ nghĩ thế nào, chỉ cần có Thái Hậu cùng Hoàng Hậu nương nương, không ai có thể lay động Đông cung, Thái tử hà tất tức giận, cẩn thận chọc tức bản thân."
"Xuẩn phụ, ngươi hiểu cái gì?!" Thái tử chưa hết tức giận, không lưu tình đánh nàng một bạt tai. Vẫn chưa hết giận, lại hung hăng đá một cước. Sắc mặt Thái tử phi trắng nhợt, nhưng không dám lên tiếng, chỉ cuộn người bảo vệ bụng nhỏ.
Thấy nàng ngã trên đất không dậy, Thái tử bị tức giận tràn đầu óc mới thanh tỉnh—— đây là Thái tử phi, không phải chó mèo.
Sắc mặt thay đổi mấy lần, hắn mới thay gương mặt ôn nhu, nâng người dậy nói: "Là ta thất thố, có bị thương chỗ nào không?"
Sắc mặt Thái tử phi trắng bệch, nhưng vẫn dịu ngoan mà lắc đầu: "Không có."
"Vậy là tốt rồi." Thái tử ôn nhu mà cười cười: "Nếu không thoải mái, cứ mời thái y tới. Ta đến Huề Phương Viện tiêu hỏa khí."
***
Phát hiện bị Thái tử